Mục lục
Tuyệt Phẩm Thiên Y (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Là một lão trung y cực kỳ nổi tiếng của tỉnh, Hồ lão thường không ra ngoài khám bệnh. Giang Nguyên ở đây vài ngày, duy nhất nhìn thấy có một người bệnh mấy chục năm đi không được, Hồ lão mới đến tận nhà để khám. Còn người bình thường muốn mời Hồ lão thì không có khả năng.

Nhưng vị Chủ nhiệm Lý này rõ ràng vẫn hay thường xuyên đến đây. Ngay cả Trương Nhạc cũng quen thuộc như vậy, hơn nữa Hồ lão có vẻ cũng khách khí. Xem ra, người đứng đằng sau ông ta mặt mũi không nhỏ.

Kiểm tra bên trong hòm thuốc xem còn bỏ quên cái gì không, Giang Nguyên nhớ rất rõ, lần trước sau khi Hồ lão trở về, hắn đã thay Hồ lão dọn dẹp một lần, căn bản không còn thiếu cái gì.

Nhưng Hồ lão yêu cầu, Giang Nguyên tất nhiên phải kiểm tra cẩn thận lại một lần.

Hồ lão rất nhanh đã khám xong cho người bệnh, sau đó đứng dậy cởi áo blouse ra, nhìn Giang Nguyên bên cạnh, đột nhiên nói:

- Giang Nguyên, cậu mang cái rương theo tôi đi khám bệnh.

- Vâng.

Nghe xong những lời này, Giang Nguyên sửng sốt một chút, sau đó liền gật đầu, cởi áo khoác ra rồi đeo cái rương lên.

Nghe thấy Hồ lão gọi Giang Nguyên đi khám bệnh chung, Trương Nhạc liền biến sắc, ánh mắt hiện lên sự ghen ghét.

Chủ nhiệm Lý cũng cảm thấy ngạc nhiên. Trước nay, khi Hồ lão đến khám bệnh đều đi một mình. Tại sao lần này lại mang theo một đệ tử?

Về phần Trương Nhạc, hẳn là rất ghen ghét. Hồ lão rất ít khi ra ngoài khám bệnh. Hơn nữa khi đi khám, hầu như chưa từng mang y theo. Không mang y theo cũng không sao, nhưng lần này đến chỗ đó, Hồ lão lại mang theo Giang Nguyên, thật sự làm cho Trương Nhạc đố kỵ không thôi.

Phải biết rằng, vị cần khám bệnh kia là một nhân vật lớn. Hơn nữa còn là chủ quản hệ thống Y tế. Trương Nhạc nằm mơ cũng muốn nịnh nọt một chút. Nhưng khi Hồ lão đi khám bệnh, đều bắt y phải ở nhà, chưa từng có cơ hội được đi theo ông. Giang Nguyên đến đây chưa được bao lâu, lại có thể đi theo Hồ lão đến nơi đó khám bệnh, như thế nào làm cho Trương Nhạc không ghen ghét chứ?

Giang Nguyên thật ra không chú ý nhiều như vậy. Nếu Hồ lão gọi hắn đi theo khám bệnh thì hắn đi theo thôi. Dù sao cũng cần phải có một người mang rương.

Chủ nhiệm Lý tùy ý liếc mắt nhìn Giang Nguyên, sau đó khách khí lui qua một bên, cùng Hồ lão đi ra cửa.

Nhìn chiếc Audi đậu ngoài cửa, mặc dù Giang Nguyên không nhìn thấy biển số, nhưng trong lòng cũng có chút giật mình, biết được lai lịch của Chủ nhiệm Lý bất phàm.

Sau khi Hồ lão lên xe, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần. Chủ nhiệm Lý ngồi đằng trước cũng không lên tiếng, Giang Nguyên đành ôm cái rương ngồi bên cạnh Hồ lão, cúi đầu yên lặng, chỉ là trong lòng thầm nói, rốt cuộc lần này Hồ lão ra ngoài khám bệnh cho ai vậy.

Đương nhiên, Giang Nguyên lần này suy nghĩ tốn công rồi. Vân Giang là thành phố trực thuộc tỉnh, đại nhân vật rất nhiều. Hắn có thể đoán được là ai, đó mới là có vấn đề. Cho nên, sau khi suy nghĩ một chút, cũng không uổng phí khí lực suy nghĩ nữa, bắt đầu học theo Hồ lão nhắm mắt dưỡng thần.

Chiếc xe Audi chạy trên con đường bằng phẳng. Nhưng đường sá ở Vân Giang cũng không phải lúc nào cũng thông suốt. Chiếc xe đi mất nửa tiếng mới xuất hiện trước cổng một viện tử cực kỳ u tĩnh.

Giang Nguyên nhìn thoáng qua ngoài cửa, nhìn thấy trước cổng còn có cảnh vệ đứng gác, mày hơi cau lại. Xem ra lai lịch của vị Chủ nhiệm Lý này vượt qua sự tưởng tượng của hắn.

Chiếc Audi đi sâu vào viện tử, dừng lại trước cổng một biệt thự xây theo kiểu phương Tây. Chủ nhiệm Lý bước xuống xe, sau khi mời Hồ lão xuống xe, liền khách khí nói:

- Hồ lão, mời vào. Tỉnh trưởng La đang chờ ngài ở thư phòng.

- Tỉnh trưởng La.

Hai mắt Giang Nguyên khẽ chớp, cũng không biết vị Tỉnh trưởng La là ai. Dù sao hắn cũng mới trở về không lâu, cũng không xem tin tức thời sự của tỉnh nên cũng không rõ lắm.

Cho nên, Giang Nguyên chỉ mang theo cái rương, hạ thấp tư thái theo sát Hồ lão và Chủ nhiệm Lý đi vào trong.

Chủ nhiệm Lý rất nhanh dẫn hai người đến trước cửa thư phòng, nhẹ nhàng gõ một cái, cung kính nói:

- Tỉnh trưởng La, Hồ lão đến rồi.

- Lão Hồ đến rồi à? Hahah, mời vào.

Lúc này, trong phòng truyền ra tiếng cười sang sảng, mơ hồ có chút uy nghiêm.

Giang Nguyên mang theo cái rương đi theo Hồ lão vào trong thư phòng. Lúc này, đằng sau cái bàn bên trong thư phòng là một người đàn ông trung niên khoảng năm sáu chục tuổi.

- Lão Hồ, ngồi đi, ngồi đi. Lần này lại làm phiền anh rồi.

Người đàn ông đứng dậy, bước đến ghế salon, ra hiệu mời Hồ lão ngồi.

Sau khi người đàn ông ngồi xuống, mới chú ý đến Giang Nguyên đang đeo rương đứng phía sau Hồ lão, lập tức mỉm cười với Giang Nguyên:

- Hồ lão, anh đến tôi chắc cũng nhiều lần rồi. Nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy anh mang theo đệ tử. Xem ra tiểu đồ đệ này không tệ nhỉ?

Hồ lão cười ha hả, nói với Giang Nguyên:

- Giang Nguyên, đây là Tỉnh trưởng La.

Giang Nguyên mỉm cười, có chút khom người nói với Tỉnh trưởng La:

- Xin chào Tỉnh trưởng La.

- Được rồi, được rồi, ngồi đi, ngồi đi.

Tỉnh trưởng La gật đầu, nở nụ cười ôn hòa.

Hồ lão bảo Giang Nguyên ngồi xuống một bên, sau đó có người giúp việc mang vào hai tách trà.

Hồ lão bưng tách trà nhấp một ngụm, sau đó nói với Tỉnh trưởng La:

- Tỉnh trưởng La gần đây cảm giác thế nào?

- Lão Hồ, lần trước uống thuốc của anh, thắt lưng đã bớt đau không ít. Nhưng gần đây không biết là bị phong hàn hay sao, lại bắt đầu cảm thấy đau.

Nói đến đây, mày của Chủ tịch La có chút cau lại, nhìn Hồ lão, nói:

- Cho nên lần này phiền lão Hồ anh kê giùm tôi vài loại thuốc uống thử xem sao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK