Mục lục
Tuyệt Phẩm Thiên Y (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người phụ trách vườn trồng thuốc nghe Giang Nguyên giao phó thì không dám lơ là, vội vàng đáp một tiếng.

Công nhân hái thuốc bắt đầu trèo lên ngọn dược sơn kia. Chu Thế Dương nở nụ cười lạnh, nói:

- Tôi thấy chỉ là chọn một dược sơn khác thôi. Giờ cậu cũng đã tìm được một loại thuốc, cũng không biết là thật hay giả, cậu còn dám nói không tệ? Giở trò bịp bợm, tùy ý lừa gạt Hội đồng viện, cậu có còn gì để nói không?

Giang Nguyên nhún vai một cái, giữa hàng chân mày nhíu lại thể hiện vẻ bất lực như đang phải nói chuyện với một tên ngủ vậy:

- Với ông... Tôi chẳng có gì để nói cả...

Đồng chí Chu Thế Dương đáng thương bị vẻ mặt và câu nói của Giang Nguyên làm cho đầu bốc khói, tức giận quay đầu nhìn về phía Lưu Mộc Dương nói:

- Trưởng ban Lưu... Chẳng lẽ Giang Nguyên giở trò bịp bợm, tùy ý lừa gạt Hội đồng viện như vậy mà còn chưa thể định tội sao?

Lưu Mộc Dương khẽ cau mày sau đó lãnh đạm nói:

- Chuyện còn chưa có kết luận... xem thử kết quả cuối cùng đã hẵng tính!

Chu Thế Dương thấy Lưu Mộc Dương vẫn không ủng hộ đành phải hừ lạnh một tiếng, nói:

- Được... Chờ có kết quả rồi, tôi xem thử anh có định được hay không!

Mọi người nhìn thấy nụ cười nhạt bên khóe miệng Giang Nguyên thì đột nhiên cảm thấy hình như bắt đầu có chút mong đợi. Theo thông lệ, Chu Thế Dương hình như chưa từng thắng được Giang Nguyên. Lần này có lẽ cũng không thoát khỏi vòng luẩn quẩn này. Có điều lần này Giang Nguyên chỉ tìm được một quả, lẽ nào hắn còn muốn đổi hai tòa dược sơn khác thử?

Lúc này, công nhân hái thuốc cuối cùng cũng từ trên núi xuống. Chu Thế Dương bước lên trước, dương dương tự đắc trầm giọng hỏi:

- Lần này hái được loại thuốc nào? Đưa ra xem thử!

- Ơ...

Nghe Chu Thế Dương nói vậy, công nhân hái thuốc trẻ tuổi hơi run lên, rõ ràng thần thái có chút không bình thường, khuôn mặt đau khổ, giọng run run nói với người phụ trách vườn trồng thuốc bên cạnh:

- Chủ nhiệm Dương... Tôi không dám xuống tay...

- Không dám xuống tay?

Sắc mặt Chủ nhiệm Dương hơi đổi một chút, cau mày nói:

- Xảy ra chuyện gì?

- Tôi chỉ là công nhân hái thuốc cấp 2, cho nên tay chân không chính xác... Phải mời Đường tiên sinh đến...

Công nhân này vội vàng trả lời.

- A...

Chủ nhiệm Dương nghe thấy vậy cũng kinh sợ, ngạc nhiên nói:

- Sao có thể...

Có điều ông vừa nói được một nửa, đột nhiên trong mắt lóe lên tia khiếp sợ cùng hưng phấn, nhìn chằm chằm công nhân hái thuốc này, nói:

- Cậu nói... có thể đã tìm được... cái đó... cái đó sao?

- Đúng... Tôi chưa từng thấy qua đồ thât, chỉ thấy trên hình ảnh, cho dù là hình dáng hay là mùi vị đều rất giống, nhưng không dám khẳng định, cũng không dám hạ thủ... Cho nên, phải mời Đường tiên sinh đến mới được.

Trong giọng nói run run của công nhân hái thuốc rõ ràng có chút hưng phấn.

Các Ủy viên Hội đồng viện bên cạnh lúc này ai nấy đều nghe rất rõ ràng, nhìn thấy vẻ hưng phấn của hai người kia thì sững sốt một chút, sau đó Chu Thế Dương cũng đột nhiên cảm thấy dường như có chút không ổn, tức giận quát lên:


- Xảy ra chuyện gì? Ngay cả thuốc mà cậu cũng không nhận ra, cậu làm công nhân hái thuốc kiểu gì vậy? Thiên Y viện ta từ lúc nào có phế vật như vậy chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK