Mục lục
Tuyệt Phẩm Thiên Y (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Nguyên nheo mắt. Đối với lời giải thích này, hắn hoàn toàn có thể tiếp nhận. Dù sao hắn vẫn thường xuyên tiến vào trí óc của mình để tìm kiếm những mảnh vụn kí ức. Cửu Vĩ có thể xây dựng một không gian trong đầu hắn, dường như cũng không phải là chuyện quá khó khăn.

- Ngươi...ngươi có thể nói chuyện?

Giang Nguyên mất cả nửa ngày mới tỉnh lại, nhìn Cửu Vĩ đối diện, mãi mới nặn ra được một câu.

- Từ khi phong ấn được cởi ra, bổ sung được năng lượng nhất định, ta liền có thể nói chuyện.

Cái đuôi Cửu Vĩ nhẹ nhàng lay động:

- Ngay cả cái đó, đúng, là Thần Thú Bát đó, cũng là ta trực tiếp nói cho ngươi sử dụng. Bất quá do ngươi không biết mà thôi.

- A, đúng rồi. Lúc đó ta cũng không giải thích được tại sao lại có thể dùng Thần Thú Bát thu lại đám tổ linh. Thì ra là nhờ ngươi.

Nói đến đây, Giang Nguyên như bừng tỉnh. Hôm đó hắn cho rằng chỉ là trùng hợp, vừa lúc đụng trúng cách sử dụng Thần Thú Bát, không nghĩ đến là Cửu Vĩ nói cho hắn biết.

- Thần Thú Bát rốt cuộc làm cái gì vậy? Chẳng lẽ còn có thần thú lưu lại?

Giang Nguyên đột nhiên nghĩ đến một chuyện, vội vàng hỏi.

- Ta cũng không biết.

Chín cái đuôi nhẹ nhàng lay động, tròng mắt màu đỏ cũng chớp động, thoáng trầm mặc một chút rồi mới nói:

- Sau khi cởi bỏ phong ấn, những thứ mà ta có thể nhớ lại không nhiều. Có thể nói chuyện được với ngươi cũng là nhờ có Thần Thú Bát.

- Ta cũng không biết Thần Thú Bát là cái gì, nhưng sau khi ta cảm giác được sự tồn tại của cái vật này, thì biết nó có thể tập trung được một loại năng lượng đặc biệt nào đó, rất có tác dụng quan trọng trong việc cởi bỏ phong ấn và khôi phục thực lực cho ta. Cho nên, lúc đó ta mới dùng sức truyền tin tức cho ngươi.

Nghe Cửu Vĩ nói, Giang Nguyên nheo mắt, sửng sốt hồi lâu mới nói:

- Vậy ngươi đã biết được cái gì?

- Ta biết ta bị phong ấn, sau đó...

Ánh mắt Cửu Vĩ cũng nhẹ nhàng chớp động, chần chừ một chút rồi tiếp tục nói:

- Giống như Thần Thú Bát là một thứ dùng để ăn cơm.

Nói đến đây, Cửu Vĩ đưa móng tay của mình ra đằng sau để gãi đầu:

- Những thứ khác thì ta không biết.

- Cái gì? Ngươi nói Thần Thú Bát chính là một chén cơm?

Giang Nguyên mở to mắt. Chí bảo truyền thừa ngàn năm của bộ lạc vu sư lại là một cái chén ăn cơm.

- Dựa theo lời giải thích của các ngươi thì đó là một cái chén ăn cơm. Nhưng cụ thể có lai lịch gì thì ta không biết.

Cửu Vĩ gãi đầu, sau đó nói.

Giang Nguyên xoa trán của mình, thở dài nói:

- Được rồi, vậy ngươi chạy đến địa cầu làm gì?

- Không biết.

Cửu Vĩ lại lắc đầu:

- Có thể chờ khi phong ấn được cởi bỏ hoàn toàn thì mới có thể nhớ lại.

- Vậy khi nào ngươi mới có thể cởi được phong ấn?

- Ta cảm giác khi năng lượng của đuôi chín đầy thì khi đó có thể cởi phong ấn. Cho nên ngươi hãy cố gắng.

Cửu Vĩ chớp mắt nói.

- Cố gắng, ta không cố gắng cũng không được.

Giang Nguyên thở dài, sau đó ngẩng đầu nhìn Cửu Vĩ, nghi ngờ hỏi:

- Này, không phải ngươi xuất hiện là để đốc thúc ta cố gắng chứ?

Nghe Giang Nguyên nói, Cửu Vĩ mới gật đầu:

- Đúng rồi, ta phải nói cho ngươi biết, ngươi hãy cho ít dược vật vào Thần Thú Bát. Năng lượng tích trữ bên trong Thần Thú Bát đã bị ta hấp thu gần phân nửa rồi. Ngươi phải nghĩ biện pháp bổ sung. Sau này, ta phải dựa vào nguồn năng lượng đó để khôi phục hình thể của mình.


- Dược vật? Dược vật gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK