- Không chịu, không chịu... Giờ con muốn xem, giờ con muốn xem... Ba nói dối, nói dối... Còn nói muốn xem cái gì cũng được...
Nghe Giang Nguyên nói vậy Tiểu Bảo liền không chịu, liên tục lắc đầu, bực bội hét lên:
- Ba nói dối, nói dối...
- Hey Hey... Ôi Chúa ơi, lúc này ở đâu có động vật di cư chứ? Cái này cho dù có tiền cũng không làm được... Chẳng lẽ bảo người ta đi đuổi một đám linh dương đầu bò chạy lung tung sao?
Giang Nguyên đau khổ đưa tay ôm mặt, vội vàng khuyên nhủ:
- Tiểu Bảo ngoan... Vậy, chúng ta không xem động vật di cư. Ba đưa con đi coi cá mập có được không?
- Không thèm, không thèm... Con chỉ muốn xem động vật di cư... Con chỉ muốn xem động vật di cư... Dì Tử Nguyệt, dì Hiểu Hiểu... Ba con là kẻ nói dối...
Tiểu Bảo đã bị tạp chí thế giới động vật tẩy não, lúc này không chịu nghe theo, bắt đầu kêu cứu binh.
Nhìn hai cô gái đang trợn mắt khinh bỉ mình, Giang Nguyên đau khổ đầu liên tục nói:
- Được, được được... Ngày mai chúng ta đi xem động vật di cư, ngày mai đi xem...
- Johnny tiên sinh... Chúng tôi đã điều tra, người Trung Quốc tên Giang Nguyên kia tổng cộng đã mua 13 món đồ từ 3 cửa hàng, bao gồm quần áo, túi xách, và cả giày... Tổng cộng tốn khoảng 120 ngàn Euro... Hơn nữa hắn còn có ba vệ sĩ và một tùy tùng, trong đội ngũ có hai lão già da đen hơi kỳ quái... Ở trong khách sạn Four Seasons, bọn họ tổng cộng ở 3 phòng Deluxe, 3 phòng Junior.
Một người da đen khiêm nhường đứng trước mặt người đàn ông tóc vàng, cẩn thận báo cáo:
- Đây là những tình báo hiện tại chúng ta có được.
- 120 ngàn Euro, ba vệ sĩ và một tùy tùng, phòng Deluxe khách sạn Four Seasons...
Tên đàn ông tóc vàng giờ đã có thể được gọi là “Johnny” mỉm cười lẩm bẩm, sau đó hài lòng gật đầu một cái, nói:
- Tốt lắm, đi xuống đi... Đi tra rõ hành trình của bọn họ... Tôi muốn biết rõ rất cả! Nhưng nhất định phải chú ý, mục tiêu là một cao thủ có kinh nghiệm, không được để cho hắn phát giác!
- Johnny tiên sinh, xin ngài yên tâm... Chúng tôi sẽ không tiếp xúc đối phương ở khoảng cách gần, sẽ dùng những cách khác để điều tra, không để đối phương phát hiện ra sự tồn tại của chúng tôi...
Lúc nói những lời này, trong mắt người da đen lóe lên tia tự tin.
Giang Nguyên ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách, lúc này đang văng nước miếng thảo luận một cái vấn đề nghiêm trọng với hai vị Đại vu sư các hạ.
- Di cư? Linh dương đầu bò di cư?
Đại vu sư Poragu trợn to cặp mắt trắng đen rõ ràng nhìn Giang Nguyên, lặp lại lần nữa.
- Đúng vậy... Di cư, linh dương đầu bò di cư...
Giang Nguyên liên tục gật đầu, nói:
- Con trai tôi muốn xem linh dương đầu bò di cư...
Thấy Giang Nguyên xác nhận, Poragu nháy mắt một cái, sắc mặt cổ quái nói:
- Sứ giả đại nhân tôn kính... Năm nay linh dương đầu bò di cư chắc khoảng tầm vào thượng tuần tháng tám... Giờ không thể xuất hiện di cư theo mùa như vậy được...
- Đúng vậy ... Sứ giả đại nhân tôn kính... Ngài phải giải thích với Tiểu Bảo... Giờ ở đó nước mưa dồi dào, thức ăn đầy đủ, linh dương đầu bò không thể nào di cư...
Đại vu sư Draco ở bên lúc này cũng liên tục lắc đầu nói.
- Giải thích? Ông bảo tôi giải thích với con trai tôi?
Giang Nguyên trợn tròn mắt, chỉ thiếu điều đỏ mặt gân cổ lên với hai vị Đại vu sư, nói:
- Tôi phải giải thích với con trai tôi như thế nào đây? Hoặc là các ông đi, hoặc là các ông làm một cuộc linh dương đầu bò di cư cho tôi!
Nhìn hai vị Đại vu sư mặt đầy vô tội nhưng trong lòng vô cùng run sợ trước cơn giận dữ lôi đình của sứ giả đại nhân, Giang Nguyên thở dài, chỉ đành nhẹ giọng giải thích:
- Các ông nên biết, trẻ con là loài sinh vật còn khó dây dưa hơn cả linh dương đầu bò di cư... Các ông là người bản địa, cả Châu Phi đều do các ông quản, các ông hãy nghĩ cách giúp tôi đi.