Mục lục
Tuyệt Phẩm Thiên Y (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liêu Dương khẽ hừ một tiếng.

- Dương thiếu, anh đừng lo lắng. Cho dù cô ấy thích Giang Nguyên, nhưng Giang Nguyên cũng chẳng trụ được mấy ngày nữa đâu. Tôi nghe nói Giang Nguyên đang gặp phiền phức lớn.

Y sĩ kia nhìn chung quanh, lạnh giọng cười nói.

- Các người làm sao biết được?

Liêu Dương cong miệng hỏi.

- Dĩ nhiên là biết rồi. Chuyện Tuyệt Y Đường lớn như vậy, tất cả mọi người đều đang đồn ầm cả lên.

Một y sĩ khác cũng cười hắc hắc nói:

- Tôi nghe được người bên cạnh Thiên y sư Chu nói, bây giờ đang chuẩn bị cho người kia đẹp mắt.

- Đúng đúng, anh đừng lo lắng nữa, chờ xem kịch vui đi. Mặc dù Giang Nguyên là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, nhưng lần này gây ra vấn đề lớn đến như vậy, nếu còn thoát được thì đúng thật là kỳ quái.

Vị y sĩ ban đầu hừ một tiếng, nói.

Thần sắc trên mặt Liêu Dương thoáng phấn chấn hai phần, nhưng rồi lại âm trầm nói:

- Nhưng tôi nghe lão gia tử nói, chuyện này còn chưa nhất định. Giang Nguyên mang về hai người của bộ lạc vu sư, nghe nói đã cùng với Hội Viện ủy đạt thành hiệp nghị. Vai trò của Giang Nguyên trong đó rất lớn.

- Dương thiếu, anh đừng lo lắng nữa. Người của Thiên y sư Chu nói rất chắc chắn, hơn nữa hai người của bộ lạc vu sư đến thì sao chứ? Dù sao chúng ta cũng cứ chờ xem.

Nghe lời này, Liêu Dương cũng chỉ gật đầu một cái. Đối với Giang Nguyên, y vừa hận lại vừa sợ. Khi Giang Nguyên mới đến Thiên Y Viện, y còn có cảm giác cao cao tại thượng. Nhưng ai biết được lại nhiều lần thua thiệt trong tay đối phương. Ngay cả Mã Tiểu Duệ cũng qua lại với đối phương rất gần, đối với y thì cứ xa lạ. Điều này càng làm cho y oán hận Giang Nguyên, nhưng lại chẳng làm gì được.

Sau đó, Giang Nguyên từng bước bước lên mây, cho đến khi trở thành đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, rồi là thành viên dự bị hội Viện ủy, cách lão gia tử nhà y cũng chỉ còn một bước, trở thành thần tượng của thế hệ trẻ trong Thiên Y Viện.

Đến bây giờ, y phải ngước nhìn Giang Nguyên. Mặc dù không cam lòng nhưng cũng không thể làm gì được. Lần này, nếu có thể nhìn thấy Giang Nguyên rớt từ trên rớt xuống, y vẫn rất nguyện ý.

Dĩ nhiên, có rất nhiều người nghĩ như vậy.

Lúc này Tuyên Tử Nguyệt đang vặn nhỏ lửa trong nhà bếp. Chỉ cần một hai tiếng nữa là hoàn tất món canh.

Thấy thời gian còn sớm, Tuyên Tử Nguyệt bước ra khỏi phòng, chuẩn bị tìm Mã Tiểu Duệ tán gẫu, nhưng vừa mới ra đến sân, điện thoại trong túi vang lên.

Móc điện thoại ra, gương mặt Tuyên Tử Nguyệt lộ vẻ nghi hoặc, sau đó bước sang một bên nghe điện thoại.

- Alo, mẹ à, có chuyện gì không?

Nghe bên kia nói, Tuyên Tử Nguyệt không khỏi cười khổ:

- Mẹ, không phải con đã nói với mẹ rồi sao? Giang Nguyên đã nói không có sao mà. Sẽ không có vấn đề gì lớn đâu.

- Haiz, không phải mẹ lo lắng, mà là cha của con cùng với chú bác trong nhà lo lắng. Dù sao chuyện này cũng trọng đại.

Thấy mọi người thần sắc ngưng trọng nhìn mình, Tuyên phu nhân chỉ có thể thở dài nói.

Nghe giọng nói bất đắc dĩ của mẹ, Tuyên Tử Nguyệt vội vàng trấn an:

- Đừng lo lắng quá. Giang Nguyên nói không sao thì sẽ không sao. Con cũng nhìn ra được, anh ấy thật chẳng xem chuyện này ra gì. Cho nên, mẹ bảo ba cũng đừng quá lo lắng.

- Con nói xem, làm sao mà bọn họ không lo lắng chứ? Bây giờ còn đang trố mắt nhìn mẹ này.

Tuyên phu nhân khẽ hừ một tiếng, liếc mắt nhìn những người bên cạnh, nói:

- Nếu không cho bọn họ một tin tức xác thực, khẳng định hôm nay sẽ không ăn được cơm.

Nghe Tuyên phu nhân nói, đám người Tuyên gia cũng lộ ra vẻ lúng túng.

Tuyên Tử Nguyệt tất nhiên hiểu được sự lo lắng của trưởng bối trong nhà, lập tức cười nói:


- Mẹ, mẹ bảo bọn họ yên tâm đi. Nếu như có vấn đề, con sẽ lập tức thông báo về ngay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK