Trận pháp thật thần kỳ.
Lăng Hàn đã từng là cường giả Thiên Nhân Cảnh, lực quan sát tự nhiên khác với tất cả mọi người. Người khác chỉ khiếp sợ nó thần kỳ, nhưng hắn lại phát hiện nguyên nhân tại sao tòa cung điện này lại lơ lửng.
Ở dưới đại điện, là một quảng trường, không hề có thứ gì. Nhưng quảng trường nhìn như đơn điệu này lại không đơn giản. Nó có từng tia mạch lạc, hình thành vô số đồ án kỳ diệu, mơ hồ có ánh sáng lấp lóe.
Mà nhìn dưới đáy cung điện, tương tự cũng có từng đạo mạch lạc đối ứng, hơi phát sáng.
Lăng Hàn tấm tắc kêu kỳ lạ. Hắn gặp qua không ít trận pháp, nhưng hoặc là dùng để phòng ngự, hoặc dùng để tiến công, có rất ít loại hình phản trọng lực này. Nhìn như rất đồ sộ, nhưng đối với võ giả mà nói, cái này tựa hồ không có tác dụng thực tế gì.
Đây chính là Trung Xu Điện.
Phía sau đại điện là một khu rừng, có thể nhìn thấy đang có người tiến vào, rất nhanh thân hình liền biến mất.
- Trước tiên đi Trung Xu Điện huyết tế đi.
Thích Vĩnh Dạ nói. Hắn cũng coi như là nửa cái Hoàng thất, tuyệt không hy vọng Vũ Quốc phát sinh tai loạn. Đây cũng phù hợp với lợi ích của tất cả mọi người.
Tất cả mọi người gật đầu. Nếu thật có Huyết Cương Thi xuất hiện, thì chẳng tốt cho ai cả.
Bọn họ đi lên. Người ở đây nhiều lắm, không chỉ Vũ Quốc, còn có người của Thạch Quốc, Hỏa Quốc. Nhưng Cửu Quốc có quy định bất thành văn, là ở Trung Xu Điện tuyệt không cho phép chiến đấu. Để huyết tế thuận lợi tiến hành là lợi ích cộng đồng của chín đại quốc, ai phá hoại, người đó sẽ trở thành công địch.
Lần này bí cảnh mở ra đã cách hơn 300 năm, tự nhiên mỗi người đều là lần đầu tiên tới. Đi ở trên bậc thang không ai không kinh ngạc. Rất nhiều người nửa ngày mới di chuyển một bước, khiếp sợ thủ đoạn nghịch thiên này.
Từng bước lên cao, bậc thang dưới chân lơ lửng giữa không trung, càng lên trên, tự nhiên sẽ sản sinh ra cảm giác bất an, nhưng tương tự cũng có chút hưng phấn. Bởi vì ngoại trừ Sinh Hoa Cảnh có thể lên trời xuống đất, thì ai có thể bay lượn trong đất trời?
Hiện tại tuy không tính bay, nhưng có một loại cảm giác gần như vậy.
Đứng ở trên chín tầng trời, chỉ điểm giang sơn.
Tâm tình của Lăng Hàn cũng có chút dâng trào. Chẳng trách người ta phải nhọc lòng làm ra trận pháp như thế, cảm giác như vậy xác thực rất thoải mái. Chỉ là muốn bố trí một đại trận như này, vật liệu sẽ cực kỳ quý giá, tiểu quốc như Vũ Quốc, Hỏa Quốc… dù bán hết nước cũng không làm được.
Tổng cộng có 3333 bậc thang, nhưng bọn họ phải bỏ ra gần nửa tiếng mới đi hết. Một là vừa đi vừa nhìn, quá mức chấn động. Hai là trên bậc thang có rất nhiều người, một đường chen tới đương nhiên không dễ dàng.
Đại điện rốt cục xuất hiện ở trước mặt bọn họ. Đây là một kiến trúc không có vách tường, tổng cộng có mười hai cây trụ đá to lớn chống đỉnh điện. Mỗi một trụ đá đều cao gần trăm trượng, để cung điện này có vẻ cực kỳ hùng vĩ.
- Thiếu gia! Thiếu gia!
Tiếng kêu tràn ngập kinh hỉ truyền đến. Có ba người từ trong đám người đang chen ra ngoài, cầm đầu là một ông lão hơn sáu mươi tuổi, khí tức cực kỳ mạnh mẽ.
- Phúc bá!
Ánh mắt của Dương Minh sáng lên, trên mặt lập tức lộ ra vẻ vui thích, vội vã tiến lên nghênh tiếp.
- Thiếu gia, ngài không sao chứ?
Ba người kia đều sốt sắng nhìn Dương Minh. Đây chính là thiếu gia của Ngạo gia a, nếu như xảy ra chuyện gì, bọn họ tuyệt đối phải bồi mạng.
- Không có chuyện gì!
Dương Minh khẽ mỉm cười, xoay người lại, khí chất lập tức chuyển biến.
Trước đó, tuy hắn và mọi người nói chuyện vui vẻ, nhưng dáng dấp như tiểu đệ. Hiện tại hắn lại tràn ngập phong thái kẻ bề trên, thật giống như con vịt nhỏ xấu xí đột nhiên biến thành thiên nga.
- Các vị, cho phép tại hạ tự giới thiệu một chút!
Ánh mắt của hắn đảo qua mọi người.
- Ta họ Ngạo, tên Dương Danh, đệ tử đích truyền của Đông Nguyệt Tông!
Đông Nguyệt Tông!
Ở Hằng Thiên Đại Lục, tông môn, quốc gia không phải có thể tùy tiện nói. Có Linh Hải Cảnh tọa trấn, như vậy chỉ có thể xưng phái. Có Thần Thai Cảnh tọa trấn, mới có thể lập quốc, mà tông môn thì cao hơn một bậc.
Ít nhất phải có cường giả Sinh Hoa Cảnh tọa trấn.
Mà tông môn Đông Nguyệt Tông cách Bắc Hoang Cửu quốc rất gần. Truyền thuyết nói tông này có cường giả Linh Anh Cảnh tọa trấn, ngay cả Bắc Hoang Cửu Quốc cũng phải cung kính đối mặt. Bằng không, nếu làm Đông Nguyệt Tông không hài lòng, tùy tiện điều động mấy Sinh Hoa Cảnh liền có thể quét ngang một quốc gia. Mà nếu như cường giả Linh Anh Cảnh tự mình đứng ra, dù lão quái Sinh Hoa Cảnh lánh đời của Cửu Quốc liên thủ, cũng chỉ có thể bị trấn áp vô tình.
Cảnh giới càng cao, chênh lệch càng lớn, huống chi là một cảnh giới lớn.
Bọn người Thích Vĩnh Dạ kinh hãi. Này nói rõ địa vị của Ngạo Dương Danh ở Đông Nguyệt Tông không nhỏ. Nhân vật như vậy thậm chí còn cao quý hơn Đại hoàng tử, Tam hoàng tử. Chẳng trách hắn một đường ẩn giấu thân phận. Khẳng định là sợ tiết lộ, bị người mơ ước công pháp, võ kỹ của hắn.
Bí pháp của Đông Nguyệt Tông, đó là quý giá bực nào?
Hiện tại, Ngạo Dương Danh có người trong nhà bảo vệ, tự nhiên không còn cố kỵ nữa.
Họ Ngạo? Đông Nguyệt Tông?
Trong ánh mắt Lăng Hàn lóe lên một tia hàn ý. Tên này sẽ không có quan hệ gì với Ngạo Phong chứ? Dựa theo Lăng Đông Hành nói, Ngạo Phong cực kỳ phong lưu, con riêng vô số, bởi vậy mẹ mới đào hôn. Muốn nói người trước mặt này là con riêng của Ngạo Phong, là hoàn toàn có khả năng.
Hắn đương nhiên sẽ không lỗ mãng mở miệng hỏi, chỉ lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Đám người Thích Vĩnh Dạ vội vã chào. Đệ tử dòng chính của một đại tông môn, không làm được bằng hữu không quan trọng lắm. Nhưng tuyệt đối không thể trở mặt, bằng không có thể sẽ mang tới đại họa cho gia tộc.
Ngạo Dương Danh quả nhiên ngạo khí, đặt tư thái ở vị trí cực cao. Chỉ là thời điểm nhìn về phía Lưu Vũ Đồng, ánh mắt hắn trở nên nhu hòa, nói:
- Vũ Đồng cô nương, có hứng thú gia nhập Đông Nguyệt Tông chúng ta không?
Gia nhập Đông Nguyệt Tông?
Mọi người giật mình, ai cũng lộ ra vẻ hâm mộ. Đông Nguyệt Tông a, gia nhập tông môn như vậy, là có cơ hội bước vào Thần Thai, Sinh Hoa a. Thậm chí trở thành cường giả Linh Anh Cảnh.
Đương nhiên, nhìn Ngạo Dương Danh chỉ mời Lưu Vũ Đồng liền biết, tên này đánh ý định gì.
Xác thực, Lưu Vũ Đồng là một trong Hoàng Đô song mỹ, đẹp như Thiên Tiên, để Ngạo Dương Danh thích cũng không kỳ quái.
- Không!
Lưu Vũ Đồng không chút nghĩ ngợi trực tiếp từ chối.
Nàng tự nhiên biết Ngạo Dương Danh vừa ý chính là sắc đẹp của mình. Nhưng coi như đối phương coi trọng tư chất của mình, nàng cũng sẽ không đáp ứng. Thứ nhất hiện tại nàng đang tu luyện công pháp gì? Thiên Cấp!
Đông Nguyệt Tông sẽ cho nàng tu luyện công pháp Thiên Cấp sao? Trước tiên không nói có hay không, coi như có cũng không thể dễ dàng truyền cho người ngoài.
Thứ hai, theo Lăng Hàn là căn bản không cần lo lắng vấn đề đan dược. Tên kia cách Đan sư Địa Cấp cũng không xa.
Thứ ba, cũng là trọng yếu nhất, nàng không muốn rời Lăng Hàn.
Lý do thứ ba có thể vượt trên tất cả.
Ngạo Dương Danh nguyên bản chắc chắc Lưu Vũ Đồng sẽ đáp ứng, không nghĩ tới đối phương lại từ chối thoải mái như vậy, để vẻ mặt của hắn trở nên lúng túng. Hắn nhìn về phía Lăng Hàn, khóe miệng cười gằn. Một đường tới đây, hắn đương nhiên nhìn ra được Lưu Vũ Đồng thích Lăng Hàn.
Vậy trước tiên giẫm Lăng Hàn đến không đáng một đồng!
---------------