- Xảy ra chuyện gì?
Lăng Hàn hỏi.
Vân Sương Sương chỉ gào khóc, may là nơi này hoang vắng, bằng không ai thấy còn tưởng rằng Lăng Hàn đang bắt nạt nàng.
- Ngươi không nói, ta sao giúp ngươi? Được rồi, vậy ngươi khóc xong rồi lại nói.
Lăng Hàn mở cửa đi vào, đang muốn đóng cửa, Vân Sương Sương liền chen vào, dùng đầu ngón tay nắm góc áo của hắn.
- Ta nói các ngươi sao ai cũng thích kéo góc áo vậy? Nữu Nữu thì thôi, nam nhân như vậy, nữ nhân cũng như vậy, sẽ làm ta rất khó chịu.
Lăng Hàn lắc đầu nói.
- Ừ…
Hổ Nữu gật đầu, cho thấy thái độ nói.
- Lăng Hàn là con gái. (Không hiểu)
- Phu nhân phu nhân nàng…
Hiển nhiên Vân Sương Sương không có tâm tình đùa giỡn, mới vừa mở miệng liền khóc lên.
Lăng Hàn thở dài nói:
- Trong ba cái hô hấp, ngươi còn khóc nữa, ta liền ném ngươi ra ngoài.
- Tệ bạc.
Liễu Như Nhi từ trong phòng đi ra, tàn nhẫn trừng Lăng Hàn một cái.
- Hừm, tựa hồ vứt một cái còn chưa đủ.
Lăng Hàn vuốt vuốt ống tay áo.
- Ha ha, đồ lưu manh! Bổn tiểu thư nói cho ngươi biết, tu vi của ta đã khôi phục bảy phần mười, không cần bị ngươi uy hiếp nữa.
Liễu Như Nhi đắc ý nói.
- Vậy các ngươi còn không nhanh cút, mỗi ngày ăn của ta dùng của ta, không biết chuyện này rất tốn tiền sao?
Lăng Hàn tức giận nói.
Liễu Như Nhi tức muốn điên, chỉ cảm thấy tại sao tên này không có chút lòng thuơng hương tiếc ngọc như vậy. Rõ ràng tỷ muội các nàng đều là mỹ nhân khó gặp, nhưng tên này lại không chút để ý, quả thực là quái thai.
Ồ, hắn không phải là gay chứ?
Có thể lắm, bằng không sao hắn có thể lơ là tỷ muội các nàng chứ?
Nghĩ tới đây, nàng không khỏi phát run.
Có điều bị hai người chen vào như thế, Vân Sương Sương rốt cục ổn định tâm tình, nói:
- Xin Hàn thiếu giúp đỡ, Sương Sương đã không chỗ để đi.
- Hả?
Lăng Hàn sững sờ nói.
- Ngươi không phải người của Tích Hoa Các sao, lại chạy tới nhờ ta thu nhận, đây là đạo lí gì? Các ngươi đều cho rằng chỗ ta là bãi rác sao. Một hai ba cái, sau này còn không biết có bao nhiêu.
Liễu Như Nhi giận dữ nói:
- Ngươi nói ai là rác hả?
- Hàn thiếu, phu nhân, phu nhân quá nhẫn tâm.
Vân Sương Sương khóc lên.
- Được được được, ngươi bình tĩnh, từ từ nói. Từ đầu tới đuôi, đừng nói một câu khóc một câu như vậy, ta thật không chịu được.
Lăng Hàn nói.
- Đến, ngồi trước đi.
Liễu Như Nhi cho Lăng Hàn một cái liếc mắt, đi qua đỡ Vân Sương Sương vào phòng, sau khi nàng ngồi xuống, còn rót một chén trà nóng, để Vân Sương Sương tĩnh thần.
Lăng Hàn nhìn Hổ Nữu, Hổ Nữu cũng nhìn Lăng Hàn. Hai người đồng loạt nhún vai, bọn họ mới là chủ nhân, sao ngược lại đã biến thành người ngoài cuộc nhỉ.
Vân Sương Sương tay nâng trà nóng, lại nghỉ ngơi một hồi, rốt cục mới mở miệng, nói ra đầu đuôi câu chuyện.
Nghiêm Thiên Chiếu tỉnh lại, cái này vốn là chuyện tốt, nhưng đối với Vân Sương Sương mà nói, là ác mộng bắt đầu. Bởi vì nàng ngẫu nhiên nghe được Nghiêm phu nhân và Nghiêm Thiên Chiếu đối thoại. Hóa ra nàng bị thu dưỡng cũng không phải Nghiêm phu nhân muốn tìm ký thác tinh thần gì, mà là từ vừa mới bắt đầu đã có mục đích khác.
Đỉnh lô.
Đại khái Nghiêm phu nhân cũng biết nhi tử không thể trong khoảng thời gian ngắn tỉnh lại. Nhưng thời gian tu luyện hoàng kim của võ giả chỉ có bấy nhiêu, nàng có thể để nhi tử thua thiệt sao?
Vừa vặn, nàng nắm giữ một môn kỳ công, chia làm hai bộ chủ phó. Bộ phó cho một người tu luyện, bộ chủ lại cho một người khác tu luyện, đến thời điểm chỉ cần hai người song tu, như vậy người tu luyện chủ công có thể dễ dàng "nuốt chửng" tu vi của người phó công, thậm chí sinh cơ. Mà nàng từ nhỏ tu luyện, là phó công, chính là làm áo cưới cho Nghiêm Thiên Chiếu.
Sở dĩ còn chưa ra tay, là bởi vì Nghiêm Thiên Chiếu vừa tỉnh lại, đang bắt đầu tu luyện môn chủ công kia, chỉ cần có tiểu thành sẽ hành động. Đến thời điểm đó, Vân Sương Sương không chỉ mất hết tu vi, còn mất hết sinh cơ, trong thời gian cực ngắn trở thành một lão bà.
- Nếu phu nhân chân tâm đối đãi ta, ta nguyện vì phu nhân vạn tử không chối từ, nhưng kết quả như thế, ta không thể nào tiếp thu được.
Vân Sương Sương khóc đến con mắt đỏ bừng.
- Quá hỏng rồi quá hỏng rồi.
Liễu Như Nhi cũng ở một bên lau nước mắt, để Lăng Hàn oán thầm: Ngươi là sát thủ a, cảm tình phong phú như thế làm gì?
Lăng Hàn suy nghĩ một chút nói:
- Nghiêm phu nhân kinh doanh nhiều năm, tại Hoàng Đô khẳng định có mạng lưới tình báo rất lớn. Ngươi ở chỗ của ta cũng giấu không được bao lâu, đến thời điểm đó Nghiêm phu nhân đến tìm, ngươi có thể phản kháng sao?
Mang dưỡng nữ đi, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa, luật pháp đế quốc cũng sẽ ủng hộ Nghiêm phu nhân, nếu Lăng Hàn ngăn cản, vậy thì thành bắt cóc.
Lăng Hàn có hậu trường, Nghiêm phu nhân cũng có, hơn nữa còn rất cứng.
Vân Sương Sương biến sắc, thân thể mềm mại run lẩy bẩy. Nếu như thật bị Nghiêm phu nhân bắt, vậy nàng thà rằng chết.
- Có, hai người này cũng sắp khỏe rồi, không bằng ngươi cùng các nàng rời Vũ Quốc?
Lăng Hàn nhìn Vân Sương Sương nói, thật tốt, một lần liền có thể giải quyết ba phiền phức.
- Ai nói chúng ta muốn rời Vũ Quốc.
Liễu Như Nhi lập tức nhảy lên.
- Ta nhất định phải giết tên phản đồ kia.
- Chịu chết còn tạm được.
Lăng Hàn giội nước lã nói.
- Các ngươi nha, vẫn là đàng hoàng tu luyện đi, Hứa Khả Hân trúng chiêu một lần, lần sau quyết sẽ không dính bẫy, các ngươi không còn cơ hội tốt nữa.
Liễu Như Nhi bĩu môi, muốn phản bác, lại biết Lăng Hàn nói không sai. Thực lực của song phương cách biệt quá nhiều, các nàng lại mất ưu thế chủ động, muốn ám sát Hứa Khả Hân, quả thực là chuyện không thể nào.
- Lăng công tử nói phải.
Liễu Phong Nhi cũng đi ra nói.
- Đợi chúng ta dưỡng tốt thương thế, sẽ lập tức rời Vũ Quốc. Khoảng thời gian này được Lăng công tử chăm sóc, tỷ muội chúng ta vô cùng cảm kích, hi vọng ngày sau có cơ hội báo đáp Lăng công tử.
- Ha, các ngươi sớm rời đi, chính là báo đáp tốt nhất đối với ta.
Lăng Hàn không khách khí nói.
- Ừ.
Hổ Nữu cũng đàng hoàng trịnh trọng gật đầu.
Tên ghê tởm này.
Liễu Như Nhi hừ một tiếng, nói:
- Đồ lưu manh, sau này nếu đi Hỏa Quốc, gặp rủi ro nhớ tới tìm tỷ muội chúng ta, chúng ta nhất định sẽ hảo hảo chiêu đãi ngươi.
Hai chữ hảo hảo nói rất nặng, hiển nhiên oán khí rất lớn.
- Được rồi, đêm nay ngươi ở cùng tỷ muội các nàng, qua mấy ngày thì đi.
Lăng Hàn chỉ làm như không nghe thấy, nói với Vân Sương Sương.
- Đa tạ Hàn thiếu, đa tạ hai vị cô nương.
Vân Sương Sương vén áo thi lễ.
Rầm rầm rầm! Đúng lúc này, cửa lớn vang lên, để bốn người ngẩn ra.
- Lăng công tử có ở đây không?
Bên ngoài truyền tới một thanh âm yểu điệu, nhưng lại để Vân Sương Sương run cầm cập, sợ đến khuôn mặt trắng bệch.
- Nghiêm phu nhân?
Tỷ muội Liễu gia đồng thời dùng khẩu hình nói.
Lăng Hàn gật đầu.
- Giết nàng.
Liễu Như Nhi đằng đằng sát khí.