Trên đường về Cực Dương Thành, Lăng Hàn xóa dịch dung, thời điểm đến Cực Dương Thành, hắn tự nhiên không quên khôi phục thân phận ông chủ kiêm đan sư.
Hắn mất tích mười ngày, bọn người Lưu Vũ Đồng đều rất lo lắng, cũng may Lăng Hàn rốt cục trở về, để bọn họ yên tâm.
Lăng Hàn lại đi tới Linh Bảo Các, thầm nghĩ lần này Ân Hồng làm sao cũng lấy được Cửu Diệp Hắc Linh Chi cho hắn chứ?
- Thật không tiện.
Ân Hồng vừa thấy hắn liền xin lỗi, để Lăng Hàn bay lên cảm giác không rõ, quả nhiên, chỉ nghe Ân Hồng nói.
- Cây linh dược ngươi muốn bị người cướp.
- Người nào làm?
Lăng Hàn sát khí lẫm lẫm, cây linh dược này dính đến Lăng Đông Hành có thể tu luyện lại hay không, vì thế hắn không tiếc đại khai sát giới.
- Cụ thể còn không rõ ràng lắm, chỉ nói bán cho một người họ Khang, vừa vặn, căn cứ ta điều tra, hắn cũng tới Cực Dương Thành, lúc này đang ở trong Bắc Đan Các .
Ân Hồng nói.
- Thực xin lỗi, ta vốn đã bàn xong xuôi với người chủ bán, nhưng họ Khang kia có lẽ lai lịch rất lớn, mới có thể làm cho chủ bán không tiếc đắc tội ta cũng bán linh dược cho hắn.
- Ta vốn định câu thông với người họ Khang kia một chút, xem có thể nhường lại hay không, chỉ là còn chưa kịp bắt đầu, ngươi cũng đã tới.
Ân Hồng lại nói.
Lăng Hàn gật đầu nói:
- Đa tạ.
Chí ít hắn biết vị trí cụ thể của Cửu Diệp Hắc Linh Chi là được.
- Ngươi cẩn trọng một chút, người này có thể làm cho chủ bán bác bỏ mặt mũi của ta, có thể có thực lực kinh người, hoặc nắm giữ bối cảnh rất lớn.
Ân Hồng nghiêm nghị nói.
- Ta biết rồi.
Lăng Hàn đứng dậy rời đi.
Ân Hồng nhìn bóng lưng của Lăng Hàn biến mất, không khỏi nâng cằm nói:
- Kỳ quái, Bắc Vực có đại năng họ Khang sao?
. . .
Lăng Hàn đến thẳng Bắc Đan Các.
Tuy hắn là Đan sư Địa Cấp, ở Cực Dương Thành cũng rất nhiều ngày, nhưng số lần đến Bắc Đan Các lại không nhiều, chỉ đến chọn mua một ít hạt giống linh dược, phong phú không gian Hắc Tháp mà thôi.
Hắn hỏi nhân viên trong Đan Các tin tức của người họ Khang, nhưng mỗi người đều lắc đầu, biểu thị không rõ.
Nghĩ tới hẳn là người họ Khang kia lai lịch rất lớn, nên những nhân vật tầng dưới chót này không rõ ràng cũng rất bình thường, Lăng Hàn liền quyết định đi tìm người cấp độ cao hơn hỏi. Nhưng người bình thường làm sao có thể tiến vào trọng địa của Bắc Đan Các?
Hắn đang muốn lấy ra thân phận Đan Sư Địa Cấp, nhưng ánh mắt thoáng nhìn, chỉ thấy bên ngoài đi vào ba người, hai cái trước mặt, một ở phía sau.
Trong hai người trước mặt, một toàn thân thanh lịch quần trắng, tóc đen như mây, mặt che lụa trắng, tuy trang phục như vậy trên đời này có thể có một ngàn một vạn, nhưng chỉ nhìn thân ảnh liền khiến người ta mơ màng lại chỉ có một.
Chư Toàn Nhi.
Bên người nàng là một nam tử tuổi còn trẻ, đại khái hai mươi bốn hai mươi lăm, tu vi Thần Thai tầng chín, ở Bắc Vực có thể coi là thiên kiêu đỉnh cấp. Nhưng ở phía sau hai người đi theo một tên cường giả Sinh Hoa Cảnh, vẻ mặt nghiêm nghị, rập khuôn từng bước.
Nhìn tư thế kia, cường giả Sinh Hoa Cảnh này thật giống như tôi tớ của hai người phía trước!
Lăng Hàn biết, Chư Toàn Nhi tuyệt đối không có phô trương như thế, như vậy, cường giả Sinh Hoa Cảnh kia hẳn là thủ hạ của người trẻ tuổi.
Có điều, coi như là Đông Nguyệt Tông, Thú Hoàng Tông, lại có môn nhân đệ tử nào có thể xem Sinh Hoa Cảnh là bảo tiêu đến dùng? Sinh Hoa Cảnh tuyệt đối là trụ cột vững vàng của một tông môn, tương lai đều có thể trở thành Linh Anh Cảnh!
Người trẻ tuổi này lai lịch rất lớn!
Nghĩ đến Ân Hồng nói, Lăng Hàn hầu như có thể kết luận, người trẻ tuổi này chính là người họ Khang.
- Lăng đại sư!
Chư Toàn Nhi nhìn thấy Lăng Hàn, phảng phất gặp được cứu tinh, đôi mắt đẹp sáng ngời, bước đi tới.
- Ngài có thời gian hay không, Toàn Nhi có việc muốn nhờ đại sư.
- Đại sư?
Người trẻ tuổi kia nghe, nhất thời lộ ra vẻ khinh thường nói.
- Toàn Nhi, nếu như ngươi muốn thấu hiểu đan đạo, hoàn toàn có thể hỏi ta, thân là Đan Sư Huyền Cấp thượng phẩm, vấn đề của ngươi ta tự nhiên đều có thể giải đáp.
Người trẻ tuổi này lại còn là Đan Sư Huyền Cấp thượng phẩm? Chà chà, thật không đơn giản, chẳng trách hắn ngạo mạn như thế. Có điều, chỉ là Đan Sư Huyền Cấp thượng phẩm, còn chưa có tư cách để một vị cường giả Sinh Hoa Cảnh làm hộ vệ?
Lăng Hàn nhìn về phía người trẻ tuổi kia nói:
- Ngươi là ai?
- Lớn mật, lại dám dùng khẩu khí như vậy nói chuyện với Khang thiếu!
Tên cường giả Sinh Hoa Cảnh kia lập tức khiển trách, ánh mắt ác liệt, tràn ngập sát khí.
Sinh Hoa Cảnh, thoát ly phàm thai, cái trợn mắt kia tự nhiên tràn ngập uy thế, có thể doạ ngã Thần Thai Cảnh.
Hắn tự nhiên là cố ý.
Thiếu chủ đang đeo đuổi Chư Toàn Nhi, nhưng bây giờ nhìn Chư Toàn Nhi tựa hồ rất có hảo cảm với Lăng Hàn, vậy dĩ nhiên phải làm cho đối phương xấu mặt trước Chư Toàn Nhi, để cho đối phương biết phân biệt nặng nhẹ.
Nhưng Lăng Hàn là ai, có một tia thần thức của Thiên Nhân Cảnh, càng là vương giả tu ra chín đạo khí, há có thể bị khí thế áp bức? Hắn chỉ đào đào lỗ tai nói:
- Thét to như thế cái gì, lỗ tai mình bị điếc, cho rằng người khác cũng điếc sao?
- Làm càn!
Sinh Hoa Cảnh này giận tím mặt, một Thần Thai Cảnh nho nhỏ lại dám làm càn ở trước mặt hắn, coi đẳng cấp võ đạo ở đâu? Còn có thiên lý sao?
Chư Toàn Nhi vội ngăn cản, nghiêm nét mặt nói:
- Vị Lăng Hàn Lăng đại sư này, chính là Đan Sư Địa Cấp Hạ Phẩm!
Cái gì!
Sinh Hoa Cảnh kia nhất thời trợn mắt, thấy thế nào Lăng Hàn cũng chỉ mười tám mười chín tuổi, lại là Đan sư Địa Cấp? Phải biết dù thiên tài như Khang thiếu, bây giờ cũng có là Huyền Cấp thượng phẩm mà thôi.
Tuy Huyền Cấp thượng phẩm và Địa Cấp hạ phẩm chỉ chênh lệch một cấp, nhưng một cấp ấy đủ khiến người tuyệt vọng cả đời, vĩnh viễn không thể vượt qua.
- Đan sư Địa Cấp thì đã làm sao!
Người trẻ tuổi kia cười gằn.
- Ở trước mặt ta, coi như Đan Sư Địa Cấp thượng phẩm cũng không đủ xem! Tiểu tử, cút ra ngoài cho ta, bằng không ta muốn ngươi chết!
Lăng Hàn không những không giận mà còn cười, thản nhiên nói:
- Ta thật giống như không có chỗ nào đắc tội ngươi nha?
- Ngươi không có được ta cho phép lại nói chuyện với Toàn Nhi, đây chính là tội lỗi của ngươi!
Người trẻ tuổi kia lạnh lùng nói.
Chư Toàn Nhi tức giận:
- Ta nói chuyện với ai, có liên quan gì tới ngươi?
- Đương nhiên là có quan hệ!
Người trẻ tuổi kia cười hì hì.
- Bản thiếu coi trọng ngươi, ngươi đã là nữ nhân của ta, tự nhiên nam nhân nào cũng không thể nói chuyện với ngươi, bằng không chính là muốn chết!
- Đừng vội hồ ngôn!
Chư Toàn Nhi nổi giận quát.
Người trẻ tuổi kia cười to nói:
- Nghe nói Yêu Hồi Nguyệt cũng xem trọng ngươi, ta nghe nói mới cố ý từ Trung Châu chạy tới, chính là muốn mở mang kiến thức một chút, đến tột cùng mỹ nhân thế nào mới có thể làm cho tên kiếm si kia động lòng. Thằng khốn này vẫn luôn đối nghịch ta, ta ở võ đạo không sánh được hắn, nhưng có thể đoạt nữ nhân hắn vừa ý, ha ha ha ha, thật muốn nhìn biểu tình của hắn a.
- Nằm mơ!
Chư Toàn Nhi hừ lạnh.
- Thật sao?
Người trẻ tuổi kia lộ ra nụ cười cân nhắc.
- Không phải ngươi muốn luyện chế đan dược Thiên Cấp sao? Toàn bộ Trung Châu chỉ có hai Đan sư Thiên Cấp, một người trong đó là thái gia gia của ta! Ngươi dựa vào cái gì để Đan sư Thiên Cấp thay ngươi luyện dược? Như Khang gia ta, đời đời luyện đan, tích lũy của cải cực kỳ kinh người, ngươi có thể lấy ra cái gì để thái gia gia ta động lòng?
- Trừ khi ngươi có thể trở thành nữ nhân của ta, do ta đi cầu thái gia gia luyện đan!