Đây là tiếng heo kêu hàng thật giá thật. Nhưng quỷ dị chính là, con yêu thú kia lại chợt dừng lại, ánh mắt nhìn về phía con heo háo sắc, ánh mắt có chút lóe lên, hình như đang do dự cái gì đó.
Con heo nhỏ màu hồng lại kêu lên một tiếng. Con yêu thú kia nhất thời quay người lại, cụp đuôi liền bỏ trốn.
Lăng Hàn kinh ngạc. Nó cụp đuôi chạy trối chết như vậy, phải là khiếp sợ tới mức nào?
Con heo háo sắc này vừa kêu lên, một con yêu thú Hoán Huyết Cảnh lại khiếp sợ đến mức chạy trối chết?
Lăng Hàn nhìn lại con heo này. Nó đang hướng về phía hắn nháy mắt ra hiệu, bộ dạng của ta có đúng là siêu cấp lợi hại hay không.
Con con heo háo sắc này ngoại trừ có phòng ngự vô hạn ra, lại còn có thể chấn áp những yêu thú khác?
Có thể cũng là hệ tinh thần hay không?
- Lợn chết, thật đúng là coi thường ngươi.
Lăng Hàn đưa một tay nắm lấy con heo háo sắc.
- Có năng lực như thế lại có thể không sớm dùng đến một chút?
Con heo này mở hai cái chân trước ra, ý tứ là, ngươi cũng không có hỏi ta.
Lăng Hàn âm thầm gật đầu. Nhìn như vậy, tiểu thị nữ có thể ở trong thú triều bình yên vô sự, cũng không chỉ là công lao của Tôn Kiếm Phương, còn có con heo này.
- Tới, mở đường!
Hắn đi về phía trước.
- Éc éc! Éc éc!
Con heo nhỏ màu hồng kêu lên kỳ quá. Nó cũng không muốn bị Lăng Hàn mang theo như thế. Nó cần chính là mỹ nữ ôm.
Chỉ là phòng ngự của nó khó có thể hóa giải, có thể khiến cho yêu thú Hoán Huyết Cảnh khiến sợ bỏ chạy. Nhưng chiến lực của bản thân nó cũng chỉ là cặn bã đến không thể lại cặn bã hơn, chỉ có thể uổng công kêu to.
Chỉ có điều thật đúng là linh. Lăng Hàn mang theo Con heo nhỏ màu hồng ở phía trước mở đường. Yêu thú xông tới vừa thấy, không con nào không dừng bước, quay về phía Lăng Hàn gầm khẽ vài tiếng, sau đó quay đầu bỏ chạy.
Lăng Hàn muốn đi dẫn theo đám người Liên Tuyết Dung, Mạc Quốc Hào. Nhưng bây giờ một mảnh hỗn loạn, hắn có thể làm được cũng chỉ là chăm sóc người bên cạnh.
Hơn nữa, hắn luôn cảm thấy con heo này không bình thường. Hiện tại nó có thể chấn áp những yêu thú khác, ai biết một lát nữa có thể lại đột nhiên mất linh hay không.
- Đi.
Hắn quyết định ra khỏi thành. Đây là một địa phương hiểm yếu, không thích hợp ở lâu.
Ba người rời đi. Có con heo nhỏ màu hồng chấn áp, bọn họ một đường gần như không gặp phải cái gì ngăn cản, rất thuận lợi ra tới phía bên ngoài thành thị.
- A!
Một tiếng hét thảm vang lên, giống như sấm sét. Tiếng hét thảm này vang vọng trên không trung toàn bộ thành thị.
Lăng Hàn quay đầu lại nhìn, biểu tình trở nên nghiêm nghị.
Chỉ thấy Phong Tử Thịnh cùng con cầm vương kia chiến đấu đã phân ra được thắng bại. Ngực của Phong Tử Thịnh bị lợi trảo của con cầm vương kia xuyên qua. Máu tươi đang không ngừng phun ra. Tuy rằng hắn nhất thời còn chưa chết, nhưng hiển nhiên chống đỡ không được bao nhiêu thời gian.
Kết thúc rồi. Ngay cả Phong Tử Thịnh cũng chết, còn có ai ngăn cản được con cầm vương kia sao?
- Nhanh!
Lăng Hàn quay đầu trở lại, không chậm trễ chút nào chạy như bay về phía trước. Dần dần, những tiếng thú rít gào ở xung quanh ba người càng lúc càng nhỏ, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Bọn họ chạy ra khỏi thành, đi tới bên bờ một con sông.
Bọn họ dừng lại, quay đầu lại nhìn. Toàn bộ Hổ Cứ Thành đã hóa thành biển lửa. Ở khoảng cách xa như vậy, vẫn còn có thể nhìn thấy được bóng dáng của những con yêu thú khổng lồ kia.
Sau khi nghỉ ngơi một chút, bọn họ đi dọc theo bờ sông. Lại đi một đoạn dài, bọn họ lúc này mới dừng lại chân chính nghỉ ngơi.
Buổi tối dài dằng dặc trôi qua. Phía đông xuất hiện màu trắng bạc. Ba người đều tỉnh lại. Chỉ có con heo háo sắc còn đang ở trong lòng Hoán Tuyết ngủ say, nước bọt cũng chảy ra khắp nơi l.
- Thật sự không ngờ, lại có thể sẽ phát sinh tai họa lớn như vậy!
Tôn Kiếm Phương cảm thán nói.
Lăng Hàn lại biết đây không phải là thiên tai, mà là nhân họa. Nhưng điều khiến cho hắn không hiểu là, thế lực thần bí kia đến tột cùng là khống chế những con yêu thú hệ tinh thần này như thế nào.
Theo lý mà nói, chắc là yêu thú hệ tinh thần khống chế bọn họ mới phải.
Lăng Hàn không có giải thích cùng Tôn Kiếm Phương. Thoạt nhìn tổ chức thần bí này thực sự là thế lực cực lớn. Vẫn không kéo Tôn Kiếm Phương vào thì tốt hơn.
Hơn nữa, chính hắn còn trúng độc, không giải quyết được cái phiền toái này.
- Ừ?
Lăng Hàn mạnh ngẩng đầu lên, hắn nghe được phía trước truyền đến tiếng đánh nhau. Hơn nữa đang tiến gần về phía phương hướng của hắn.
Hắn suy nghĩ một chút, nói:
- Tạm thời trốn đã. Xem tình hình một chút rồi hãy tính.
- Ừ.
Tôn Kiếm Phương và Hoán Tuyết đều gật đầu. Ba người đều trốn vào trong bụi cỏ bên bờ sông. Bụi cỏ rậm rạp chằng chịt, không cẩn thận tìm kiếm, bọn họ tuyệt đối không thể phát hiện bọn họ.
Chỉ là một hồi, liền thấy có hai người chạy tới. Một người trong đó chợt lảo đảo một cái, mới ngã trên mặt đất.
- Mục thúc thúc! Mục thúc thúc!
Người còn lại kinh ngạc kêu lên, giọng nói trong tràn ngập sự hoảng loạn.
Lăng Hàn kinh ngạc. Hai người này lại là Mục quản gia và Phong Nhược Tiên.
Bọn họ đang bị yêu thú truy sát sao?
Lăng Hàn cầm Phi Toa Bộ của Mục quản gia, tự nhận thiếu đối phương một ân tình. Bởi vậy hắn quyết định mang theo con heo háo sắc đứng ra, đuổi yêu thú đi.
Đương nhiên hắn cũng không thể khẳng định, con heo háo sắc có thể khiến cho yêu thú Cực Cốt Cảnh sợ hãi lui lại hay không. Nhưng nếu như hắn không đứng ra, điều này sẽ trở thành một cái gai vĩnh viễn đâm vào trong lòng hắn.
Đại trượng phu có việc nên làm, có việc không nên làm. Hiện tại hắn tuyệt đối không làm rùa đen rút đầu.
Chỉ là, còn không có chờ tới lúc hắn xông ra, hắn liền nhìn thấy được, lại có một người xuất hiện. Đó lại là một lão đầu tóc trắng xóa đầy vẻ tang thương.
A, Hồ Xán?
Lăng Hàn ngẩn người ra. Truy binh lại là Hồ Xán? Hay nói, hắn thật ra cũng là một thành viên trong nhóm chạy thoát thân, chỉ là chậm hơn một bước so với đám người Mục quản gia.
- Ha ha ha ha, trốn đi, tiếp tục trốn đi!
Hồ Xán cười lạnh nói. Hhắn nhìn chằm chằm vào Mục quản gia, lại liếc mắt nhìn Phong Nhược Tiên, thần sắc vô cùng điên cuồng.
Tình huống gì vậy?
Hồ Xán Hoán Huyết ngũ biến lại có thể đang đuổi giết Mục quản gia Cực Cốt Cảnh?
Lăng Hàn nhìn kỹ Mục quản gia, bừng tỉnh hiểu ra.
Hóa ra, bụng Mục quản gia có một vết thương thật sâu, vẫn luôn chảy máu. Hắn chỉ gục một hồi như thế, trên mặt đất đã xuất hiện một vết máu.
Bị trọng thương, thảo nào không phải là đối thủ của Hồ Xán.