- Chạy cái gì chứ?
Chỉ là hắn vừa cất bước, liền nghe âm thanh hờ hững của Lăng Hàn ở bên tai của hắn vang lên, đón lấy, hắn liền bị một bàn tay vô hình nắm chặt, kéo đến.
- Lăng Hàn!
Cù Thu Tuyết trợn mắt, ngươi đã giết một đế quốc Đại Tướng quân, lại còn muốn hành hung sao? Nàng thân là Đại thống lĩnh Cấm Vệ Quân, không thể làm như không thấy.
Oành!
Một tiếng nặng hưởng truyền đến, chỉ thấy Thiên Phượng Thần Nữ bị bổ xuống, mà Sa Cảnh thì ngạo nhiên đứng ở trên không trung, dù sao cảnh giới của hắn cao hơn nhiều, lại có quốc thế bổ trợ, bởi vậy ở trong đối đầu đạt được thượng phong.
- Lăng…
Sa Cảnh vừa định quát mắng, nhưng thình lình phát hiện Triệu Kiếm Bạch đã bị cắt thành hai mảnh.
Ta sát!
Hắn đương nhiên sẽ không cho rằng đây là Tả Tướng hay Cù Thu Tuyết làm ra, đừng nói bọn họ có gan như vậy hay không, cũng không có thực lực như vậy a!
Chỉ có một người... Lăng Hàn!
Tê, người trẻ tuổi này lại mạnh như vậy?
Sa Cảnh nhìn không thấu tu vi của Lăng Hàn, nhưng hắn vẫn cho là Lăng Hàn cố ý ẩn giấu, mọi người đều là tiểu cực vị, vậy cái này tự nhiên là rất dễ dàng làm được. Nhưng hiện tại đến xem, hắn đoán sai.
Hắn nhìn không thấu, là bởi vì cảnh giới của Lăng Hàn còn trên hắn!
Vì lẽ đó, đối phương dễ dàng liền giết chết Triệu Kiếm Bạch, tốc độ nhanh chóng, động tĩnh cực nhỏ, ngay cả hắn cũng không có chú ý tới, bởi vì Thiên Phượng Thần Nữ cho hắn áp lực rất lớn, nào dám phân tâm?
Hắn run rẩy, lùi bước.
Sa trường huyết chiến là một chuyện, hắn giết một vạn người, đó là bởi vì hắn biết, thực lực của mình đã đặt chân lên đỉnh cao nhất, tuyệt không có một người giết được hắn, mà không phải hắn thấy chết không sờn, trời sinh sát nhân cuồng ma.
Ở trước mặt áp lực tử vong, hắn tháo mồ hôi lạnh, sau lưng trong nháy mắt ướt đẫm.
Mối thù giết con?
Ạch, hắn không phải là Triệu Kiếm Bạch, nhi tử có vài cái a, Sa Nguyên chỉ là một người trong đó, hơn nữa còn không phải xuất sắc nhất, cái này chết... thì chết đi.
- Không có sao chứ?
Lăng Hàn nhìn về phía Thiên Phượng Thần Nữ.
Thiên Phượng Thần Nữ bắn người lên, trên người có vết máu, bên mép cũng có, nhưng tinh khí thần không có tổn hại. Nàng có chút oan ức lại có chút quật cường nói:
- Ta thua!
Lăng Hàn lắc đầu nói:
- Ngươi nơi nào thua, nhất định là ngươi nhớ lầm!
Hắn nhìn về phía Sa Cảnh, duỗi ra một tay khác, một tay che trời, ấn về phía Sa Cảnh.
Ngươi là Tinh Thần Cảnh thì đã làm sao, ta chính là bá đạo như thế!
Năm ngón tay của Cù Thu Tuyết run rẩy, nôn nóng muốn ra tay, nhưng nhìn một chưởng này của Lăng Hàn không có sát khí, nàng liền mạnh mẽ áp chế.
Sa Cảnh một thân một mình làm sao có thể chống đối? Bàn tay lớn ấn xuống, hắn trực tiếp bị trấn áp đến trên đất, oành oành oành oành, vô số đạo nguyên lực xung kích, Sa Cảnh nhất thời bị nổ đến hoàn toàn thay đổi, vô cùng thê thảm.
Lăng Hàn thu tay lại, cười nói:
- Vợ ngươi xem, hắn không phải bị thương càng nặng hơn ngươi sao, tự nhiên là ngươi thắng.
Cái này!
Ban ngày ban mặt, ngươi đây là trợn tròn mắt nói mò a!
Nhưng Lăng Hàn còn không bỏ qua, nhìn về phía Sa Cảnh hỏi:
- Sa huynh, ngươi là bị ai đánh?
Hắn trừng mắt lên, lộ ra hung quang.
Thời khắc này, hắn đằng đằng sát khí, rất có tư thế một lời không hợp liền chặt người.
Sa Cảnh cực kỳ oan ức, hai tay siết chặt, dùng thanh âm rất nhỏ nói:
- Bị nàng đánh.
- Vợ ngươi xem, chính hắn cũng chỉ ngươi là hung thủ!
Lăng Hàn nhìn về phía Thiên Phượng Thần Nữ, sát khí toàn thân đã tán sạch sành sanh.
Chuyện này... chỉ hươu bảo ngựa, bức người hiền lành làm kỹ nữ, đổi trắng thay đen, còn có thiên lý sao?
Sắc mặt của mọi người quái lạ, khi nào đại năng Tinh Thần Cảnh lưu lạc tới mức độ như thế, ngay cả người đánh tổn thương mình cũng không dám chỉ?
Lăng Hàn cũng quá bá đạo đi!
Nhưng càng nhiều nữ tử thì hai mắt thả kỳ quang, đây mới là nam nhân tốt tuyệt thế a, ấm đến làm cho các nàng đều muốn gả cho.
Thiên Phượng Thần Nữ không khỏi bật cười, cũng có chút ý tứ không tốt, ở trên lưng Lăng Hàn nhẹ nhàng đánh một cái, rồi lại tràn ngập hạnh phúc. Theo người khác, Lăng Hàn đổi trắng thay đen, bá đạo thô bạo, nhưng dưới cái nhìn của nàng, là cử động ôn nhu nhất, tri kỷ nhất.
- Sa huynh, nhanh đi dưỡng thương đi.
Lăng Hàn tiện tay rung lên, Sa Cảnh nhất thời bị hắn ném ra ngoài.
Tuy hắn chém Sa Nguyên, nhưng không hận Sa Cảnh, chỉ cần đối phương không hùng hổ doạ người, hắn cũng không phải người dây dưa. Lại thêm Cù Thu Tuyết đến rồi, hắn làm sao cũng phải cho chút mặt mũi.
Sa Cảnh không dám hé răng, quay đầu liền chạy, thời khắc này hắn không phải Đại Tướng quân gì, hạ thấp cái đầu xuống, thân hình lùn mấy phần a.
Triệu Luân sắp sợ vãi tè rồi, ngay cả Sa Đại Tướng Quân cũng bị ngược như chó, nhưng rắm không dám thả một cái, hơn nữa Cù Đại thống lĩnh cũng không lên tiếng, ngầm thừa nhận hành vi của Lăng Hàn.
Hắn không muốn chết, hắn muốn báo thù, hắn không thể chết ở chỗ này a!
- Triệu Luân, con người của ta xưa nay không ngại cạnh tranh, nhưng ngươi hết lần này tới lần khác động sát ý với ta, phái người giết ta, lại ỷ vào lúc đó tu vi cao hơn ta mà tự mình động thủ.
Lăng Hàn từ tốn nói.
- Hiện tại tu vi của ta cao hơn ngươi, cũng cậy thế bắt nạt ngươi một hồi, ngươi có thể chặn ta ba chiêu, ta tạm tha ngươi một mạng.
Ba chiêu muội muội ngươi a!
Triệu Luân thầm mắng, ngay cả cha hắn cũng không ngăn nổi một kiếm của Lăng Hàn, lại muốn hắn chặn ba chiêu, ngươi cái này không phải là không cho ta đường sống sao?
- Không sai, ta căn bản không có ý định để ngươi sống!
Lăng Hàn nói, tay nắm chặt lại, đùng, Triệu Luân liền bị nắm đến nát tan, huyết nhục của Nhật Nguyệt Cảnh ẩn chứa lực lượng to lớn, nhưng bị bàn tay lớn của Lăng Hàn hạn chế, không có nửa điểm gợn sóng phát ra.
Triệu Luân, hình thần câu diệt.
Sắc mặt của Hướng Thừa Duẫn từ trắng đến xanh, từ xanh đến đen, tựa như tắc kè hoa, hiện tại từng người bị Lăng Hàn thanh toán, hắn lại há có thể may mắn thoát khỏi? Mấu chốt nhất chính là, tất cả những thứ này là hắn gây ra a.
Nếu như hắn không đòi cái phòng khách chết tiệt kia!
Ai có thể nghĩ tới, một cường giả Tinh Thần Cảnh chết, một tên bị đánh chạy trối chết, ngòi nổ là bởi vì hai tiểu nhân vật Sơn Hà Cảnh muốn cướp một gian phòng khách chứ?
Cái này nói ra cũng không ai tin tưởng.
- Tả Tướng đại nhân, cứu ta! Cứu ta!