Thời điểm sát hạch còn chưa bắt đầu, thì có tài chủ thu mua lệnh bài và tiểu đệ khắp nơi. Lăng Hàn cũng bị rất nhiều người "quấy rầy" qua. Nhưng đại bộ phận người còn tốt, bị cự tuyệt liền đi tìm cái khác. Ngược lại người ở đây nhiều lắm.
Bất quá dù sao vẫn có mấy người cho rằng thiên địa nên xoay tròn quanh mình, bị cự tuyệt liền xụ mặt xuống, thậm chí còn uy hiếp muốn giết người. Người trẻ tuổi kia chính là một cái trong đó, tên là Triệu Nhật.
Có điều, bởi vì Lăng Hàn dịch dung mấy lần, Triệu Nhật tự nhiên không thể nhận ra Lăng Hàn. Hắn chỉ dùng mũi ngửi, con mắt chăm chú nhìn thịt nướng của Lăng Hàn, lộ ra vẻ mặt thèm nhỏ dãi .
- Triệu ca, cái này thật giống như là thịt yêu thú phẩm chất cực cao nha!
Có tiểu đệ nhìn Triệu Nhật nói.
- Đi lấy tới cho ta.
Triệu Nhật nói. Thịt yêu thú cấp cao là vật đại bổ, đối với võ giả tốt không kém đan dược.
Một tên tiểu đệ lập tức đi tới, nhìn Lăng Hàn quát:
- Tiểu tử thúi, giao lệnh bài ra đây, ngươi có thể cút!
Lăng Hàn hơi nhướng mày nói:
- Nếu không muốn chết, cút!
- Ha ha, không thấy chúng ta có nhiều người như vậy sao?
Tiểu đệ này cười lạnh nói. Thực lực của đám bọn họ xác thực không yếu. Không chỉ người đông thế mạnh, hơn nữa còn có mấy cao thủ Dũng Tuyền hậu kỳ. Một đường quét ngang, để tự tin của bọn họ bạo tăng.
- Nhanh lên, bản thiếu đói bụng!
Triệu Nhật ở phía sau thúc giục.
- Hừ, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.
Tiểu đệ này đá tới Lăng Hàn, dùng sức rất mạnh. Cái này đã không phải sự tình đá văng Lăng Hàn, mà là muốn đá nát đầu hắn.
Sát hạch này không cấm giết chóc, tựa hồ cũng phóng thích hung tính của rất nhiều người.
Ánh mắt của Lăng Hàn phát lạnh. Chỉ tay xẹt qua, kiếm khí bỗng dưng mà sinh. Phốc, máu tươi tung toé, một chân của người kia bị cắt đứt, ở trên bầu trời múa một đường vòng cung, đùng… Mới rơi xuống trước người của Triệu Nhật !
- A!
Lúc này, tiểu đệ kia mới ý thức tới chuyện gì xảy ra. Sau khi sững sờ thì kêu thảm thiết, nước mắt nước mũi dán đầy mặt, nhưng còn chưa quên đi băng bó vết thương. Bằng không chỉ là chảy máu cũng có thể chảy chết.
- Làm càn!
- Lớn mật!
- Muốn chết!
Hơn trăm người đều gầm lên. Chỉ một người mà thôi, lại dám làm dữ ở trước mặt bọn họ, còn có thiên lý sao?
- Tựa hồ còn có chút tài năng.
Triệu Nhật cười gằn.
- Trương huynh, Lý huynh, Mã huynh, vị nào chịu ra tay bắt tiểu tử này?
Hắn nhìn ba người trẻ tuổi khí vũ bất phàm nói.
Ba người kia đều là Dũng Tuyền tầng chín, ngạo khí trên mặt còn muốn trùng thiên.
Trên thực tế, dứt bỏ đời sau của một vài gia tộc lớn, Dũng Tuyền tầng chín ba mươi tuổi trở xuống ở Bắc Vực cũng rất ghê gớm, có thể coi là cấp bậc hàng đầu. Dù sao bước vào Linh Hải Cảnh chỉ có mấy thiên tài như vậy. Hoặc là được kỳ ngộ, ăn thiên địa linh quả gì đó. Hoặc phục dụng linh đan từ thời kỳ thượng cổ lưu truyền tới nay.
Thanh niên họ Trương nhanh chân đi ra, cười nói:
- Loại tiểu nhân vật này liền giao cho ta, miễn bẩn tay Lý huynh và Mã huynh.
Hai người khác thì rụt rè nở nụ cười. Kỳ thực thực lực của ba người tương đương, cũng không ai phục ai, mỗi người đều muốn tranh thứ nhất. Bởi vậy gặp phải tình huống như thế bọn họ sẽ thay phiên ra tay, biểu hiện thực lực của mình.
- Tiểu tử, không cần báo họ tên lên. Cũng không cần phải nói ngươi có hậu trường gì, ta không để ý. Ở đây gặp phải ta, chính là bất hạnh lớn nhất của ngươi. Vì lẽ đó, muốn trách chỉ có thể trách mệnh ngươi không tốt!
Thanh niên họ Trương vô cùng phách lối nói, đấm ra một quyền quất tới Lăng Hàn.
Vì muốn biểu hiện thực lực ở trước mặt hai người Lý, Mã, nên cú đấm này hắn ứng phó toàn lực, lấy tư thế như bẻ cành khô giết chết Lăng Hàn. Ai có thể giải quyết đối thủ nhanh hơn, vậy thực lực tự nhiên càng mạnh hơn!
Lăng Hàn lắc đầu. Những người trẻ tuổi này thật coi mình là thế giới chi vương, muốn làm gì thì làm cái đó sao? Hắn hừ một tiếng, cũng đấm ra một quyền. Chiến Tượng Quyền phát động. Vù, một đạo mạch văn trải rộng, từ bên trong đi ra một Long Tượng màu bạc, tỏa ra đại khí thế, đạp về phía thanh niên họ Trương.
Phốc! Phốc!
Tất cả mọi người phun ra ngoài. Ý chí võ đạo, đó là ý chí võ đạo! Mà ý chí võ đạo ra ngoài, đó là. . . Linh Hải Cảnh!
Ta sát!
Con mắt của mỗi người đều xông ra ngoài. Ai có thể nghĩ tới một thiếu niên dung mạo xấu xí, mới chỉ mười tám mười chín tuổi lại sẽ là Linh Hải Cảnh? Lần này chơi ngu, một cước đá trúng tấm sắt rồi!
Oành!
Long Tượng ép qua, thanh niên họ Trương đã không còn tồn tại nữa. Hắn bị giẫm thành một đoàn bùn nhão.
Lăng Hàn kinh ngạc. Lần thứ nhất sử dụng Chiến Tượng Quyền hắn cũng không biết uy lực ra sao, kết quả. . . Trực tiếp đánh giết một Dũng Tuyền tầng chín thành cặn bã. Mà hắn chỉ tu luyện quyền thuật này một ngày, còn không có chân chính nắm giữ tinh túy trong đó.
Chiến Tượng Quyền chân chính, đánh ra Long Tượng hẳn là màu vàng, mà không phải màu bạc hiện tại.
Có điều, một ngày liền có thể tu luyện tới mức độ như vậy, cũng không tệ.
Lăng Hàn cười cười, cũng không có quá nghiêm khắc với mình. Hắn là thiên tài, nhưng không phải thiên tài nghịch thiên, chỉ có thể nói là vận may tốt mà thôi.
- Đại nhân!
Triệu Nhật run cầm cập nói. Linh Hải Cảnh đối với Dũng Tuyền Cảnh là nghiền ép tuyệt đối. Dù bọn họ có trăm người cũng không đáng chú ý. Huống chi Dũng Tuyền Cảnh trong bọn họ chỉ chừng mười người.
- Còn muốn ăn thịt không?
Lăng Hàn ôn hòa nở nụ cười. Nhưng vừa rồi nhìn thấy hắn một quyền nghiền ép thanh niên họ Trương thành thịt nát, ai còn cảm thấy Lăng Hàn ôn hòa dễ thân?
Mọi người cùng nhau lắc đầu, động tác cực kỳ chỉnh tề.
Lăng Hàn gật gù nói:
- Lấy lệnh bài ra, ngoại trừ Triệu Nhật, những người khác đều có thể cút.
Mọi người như được đại xá, vội móc lệnh bài ra thả trên đất, sau đó quay đầu bỏ chạy. Lệnh bài không còn có thể cướp lại, nhưng nếu như mệnh không còn, đi đâu tìm?
Triệu Nhật cắn răng một cái, đột nhiên bỏ chạy. Hắn không muốn bó tay chờ chết.
Chỉ là hắn xoay người, chân phải giơ lên vừa định giẫm xuống, nhưng lại giẫm không, cả người ngã chổng vó. Ngược lại không phải mặt đất đột nhiên có thêm lỗ thủng, mà là đùi phải của hắn đã bị một đạo kiếm khí chém bay, dĩ nhiên là đạp không rồi.
- A…
Hắn lập tức kêu thảm thiết, giẫy giụa, muốn cầu cứu thủ hạ. Nhưng không ai nhìn hắn, chỉ cúi đầu đi nhanh, để hắn cảm thấy thê lương mãnh liệt.
- Đừng có giết ta, ta là tộc nhân Triệu gia. Cha ta là Triệu Nhật Thành, cường giả Thần Thai Cảnh. Nếu như hắn biết ngươi giết ta, nhất định sẽ tìm ngươi, giết ngươi!
Triệu Nhật không thể làm gì khác hơn là quay đầu lại uy hiếp Lăng Hàn.
Lăng Hàn cười nhạt nói:
- Được, ta nhớ kỹ.
Hắn tiện tay vung lên. Phốc, đầu của Triệu Nhật đã bị chém xuống, lộc cộc lăn vài vòng. Trong ánh mắt của hắn vẫn còn tràn ngập không cam lòng.
- Hiện tại kiếm ý của ta quá mạnh mẽ. Rõ ràng là quyền, là chưởng, nhưng lại hóa thành kiếm khí. Như vậy dù cho ta dùng Chiến Tượng Quyền, cũng sẽ khiến người ta đoán được kỳ thực ta tinh thông kiếm.
- Hừm, phải điều chỉnh một chút.
Hắn lẩm bẩm nói. Còn mặt hàng như Triệu Nhật này, giết 10 ngàn cái cũng sẽ không được hắn để ở trong lòng. Kiếp trước nhị thế tổ như vậy không biết hắn giết bao nhiêu.
---------------