- Thiên Nhuyễn Trùng!
Lăng Hàn hơi nhướng mày, lộ ra vẻ kiêng dè mãnh liệt.
- Đi mau, không thể địch lại tên to xác này được.
- Tại sao?
Lý Phong Vũ thật không hổ là miệng rộng, lúc này còn duy trì lòng hiếu kỳ mãnh liệt.
- Muội muội ngươi a, chạy mau!
Lăng Hàn mở ra bàn tay nguyên lực, nắm lấy những người khác ngoại trừ Văn Nhân Thiên Thiên, nhanh chân bỏ chạy, rời khỏi nơi đây.
Văn Nhân Thiên Thiên tự nhiên cũng chạy theo, ngay cả Lăng Hàn, Cổ Minh cũng lựa chọn chạy, nàng càng không dám cậy mạnh.
Con giun kia đuổi theo, hơn trăm cái chân cùng bước, chỉnh tề đến kỳ lạ, tốc độ cực nhanh, cấp tốc rút ngắn khoảng cách với Lăng Hàn.
- Ngươi cũng đồng thời đi!
Lăng Hàn nắm lấy Văn Nhân Thiên Thiên, sau đó triển khai Lôi Động Cửu Thiên, trên người hắn lóe lên chớp giật trắng lóa, thân hình gia tốc, cấp tốc kéo dài khoảng cách.
Hiện tại tốc độ của hắn có thể sánh ngang Thiên Nhân Cảnh, dù cho mang theo vài người cũng đủ để đạt đến Hoá Thần Cảnh.
Cuối cùng, con giun kia từ bỏ truy kích, xoay người đi tới chỗ lúc nãy, tiến vào một cái động, cấp tốc biến mất.
Lúc này thân hình của Lăng Hàn mới dừng, thả tất cả mọi người xuống.
- Em rể, tại sao chúng ta phải chạy?
Lý Phong Vũ vẫn nhớ mãi không quên vấn đề này.
Lăng Hàn thở dài nói:
- Xưa nay Thiên Nhuyễn Trùng không phải tồn tại đơn thể, nếu xuất hiện một con…
- Vậy thì còn có một con khác?
Lý Phong Vũ tiếp lời.
Lăng Hàn lắc đầu:
- Vậy thì còn một tổ!
Phốc, Lý Phong Vũ phun ra ngoài nói:
- Trùng buồn nôn như thế lại còn có một tổ?
- Thiên Nhuyễn Trùng, một tổ chí ít hơn nghìn con, bằng không sao có thể có danh tự như vậy? Con vừa nãy đã có thực lực Hoá Thần Cảnh, hơn nữa loại yêu trùng này có năng lực hồi phục cực mạnh, cùng cấp là rất khó chiến thắng, nếu như lại gặp phải một tổ, vậy thì việc vui lớn rồi.
Lăng Hàn lắc đầu nói.
- Vậy đi mau, đi mau.
Sắc mặt của mấy nữ nhân đều khó coi, các nàng tự nhiên ghét nhất thứ này.
Ngay cả Hổ Nữu cũng không hiếu chiến, chủ yếu là vì đồ chơi kia dáng dấp buồn nôn, làm cho nàng không cắn được.
Bọn họ vòng qua khu vực này tiến lên.
- Ngang…
Phía trước đột nhiên có tiếng thú gào truyền đến, ngay cả đại địa cũng run rẩy.
- Cấp bậc Thiên Nhân Cảnh!
Lăng Hàn phân biệt một chút, mới nhìn mọi người nói.
- Nơi này thật hung hiểm!
Mọi người dồn dập nói.
Nhưng không có ai rút lui, càng hung hiểm, cơ duyên sẽ càng kinh người, không có giác ngộ tuyệt xử phùng sinh, vậy còn ra ngoài mạo hiểm làm gì, về nhà tầm thường sống qua ngày đi.
Có điều, ai cũng sẽ không đi chịu chết, bởi vậy bọn họ vòng qua địa phương phát sinh tiếng thú gào kia.
- Trước có cường giả Phá Hư Cảnh tiến vào nơi này, lại không tiện tay làm thịt hung vật này.
Lý Phong Vũ thầm nói.
- Ha ha, hung vật này cảm ứng được khí tức của Phá Hư Cảnh, còn dám thở dốc sao?
Lăng Hàn cười nói, lại như bọn họ phát hiện có yêu thú Thiên Nhân Cảnh, chỉ có thể đi đường vòng, yêu thú này phát hiện Phá Hư Cảnh tự nhiên cũng chỉ cụp đuôi.
Một lúc sau, trước bọn hắn xuất hiện một bãi cỏ kỳ dị, xanh đến đậm đặc, có chút không hợp với hoàn cảnh chung quanh.
Lý Phong Vũ vừa định đi tới, nhưng Lăng Hàn đưa tay bắt được hắn, mạnh mẽ kéo trở về.
- Em rể, ngươi lôi ta làm gì?
Hắn không hiểu hỏi.
Lăng Hàn thở dài:
- Ngươi lại nói hưu nói vượn, ta liền ném ngươi qua.
Lúc này Lý Phong Vũ mới cảnh giác:
- Bãi cỏ này không bình thường sao?
- Ngươi thử xem.
Lăng Hàn cười ha ha, ném hắn ra ngoài.
- Cứu mạng!
Lý Phong Vũ kêu to, vội vã phóng lên trời.
Mà lúc này, bãi cỏ kia đột nhiên xảy ra biến hóa, từng ngọn cỏ xanh co vào mặt đất, đại địa khẽ run, oành… một bàn tay lớn oanh ra, tóm tới Lý Phong Vũ.
- Cái quỷ gì vậy?
Lý Phong Vũ kinh ngạc thốt lên, hóa chưởng thành đao, chém qua bàn tay lớn kia.
Tuy hắn miệng rộng, nhưng thiên phú không yếu, bằng không cũng không thể tiến vào Bổ Thiên Học Viện. Khi ra tay toàn lực, ý chí võ đạo lộ liễu, trên đao khí rực cháy mạch văn, uy lực rất cường.
Oành oành oành, nhưng những đao khí này đánh lên bàn tay lớn kia, lại không tạo thành chút thương tổn, thậm chí ngay cả ngăn trở một hồi cũng không làm được, tiếp tục tóm tới Lý Phong Vũ.
Lăng Hàn hừ một tiếng, lấy chỉ làm kiếm, chém tới bàn tay lớn kia.
Vèo… Kiếm Mang kinh thiên.
Bàn tay lớn kia không dám cho bắn trúng, mà nắm tay nghênh đón Kiếm Mang.
Oành, ý chí võ đạo kích va, ánh kiếm phun trào, lóng lánh chói mắt.
Lý Phong Vũ vội chạy trở về, sợ đến có chút run cầm cập.
Oanh… một quái vật khổng lồ từ dưới đất chui lên, đây là một người khổng lồ cao tới mười trượng, trên lưng mọc đầy cỏ xanh, màu sắc cực thâm. Hiển nhiên, trước đó người khổng lồ này nằm nhoài trong mặt đất, trên người mọc đầy cỏ xanh.
- Xú Thạch Đầu Nhân, dám mai phục đại gia nhà ngươi…
Lý Phong Vũ giận dữ quát lên, sau đó quay đầu lại nhìn Lăng Hàn, mặt đầy lấy lòng.
- Hàn thiếu, diệt nó!
Đây là một Thạch Nhân, khí tức khủng bố, bởi vì nó là tồn tại Hóa Thần Cảnh.
Lăng Hàn cười ha ha, gọi Thạch Nhân ra:
- Tên to xác, đây là món ăn của ngươi, giết nó đi!
Thạch Linh nhìn thấy đồng loại, nhất thời phát ra một tiếng thét, có điều này không phải tiếng kêu mừng rỡ, mà là khiêu khích. Loại sinh linh thiên địa nuôi dưỡng như bọn chúng, quá trình trưởng thành chính là nuốt chửng lẫn nhau, tuyệt không có kinh hỉ khi đồng hương thấy đồng hương.
- Ngang!
Đại Thạch Nhân cũng thét một tiếng, nhưng tiếng gào của nó kinh hơn Tiểu Thạch linh nhiều, tiếng gào hình thành cơn lốc, thổi đến tóc tai của mọi người tán loạn.
Thạch Linh nhất thời suy sụp, nhảy đến phía sau Lăng Hàn, phát ra âm thanh ô ô ô, thật giống như một tiểu Cẩu bị sợ hãi.
Trước hào hứng chỉ muốn nuốt chửng đối phương, nhưng người ta vừa phát uy liền để nó phát hiện, đối phương mạnh hơn nó nhiều lắm.
Lăng Hàn cười ha ha, Thạch Linh càng ngày càng nhân tính hóa, hiện tại tên này còn như Thạch Linh sao, quả thực chính là tiểu Cẩu, vẫy đuôi cầu xin, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu. Có điều, trong Hắc Tháp đã ngưng ra khối linh thạch thứ nhất, bị Thạch Linh luyện hóa, lại thêm hai khối, tên to xác này có thể bước vào Linh Anh Cảnh rồi.
Đại Thạch Nhân nhìn chằm chằm Lăng Hàn, nói một cách chính xác là Thạch Linh phía sau Lăng Hàn, chỉ là bị Lăng Hàn chặn lại mà thôi. Nó nhếch miệng, nếu có nước miếng, hiện tại khẳng định đã chảy ra.
Đối với nó mà nói, Thạch Linh là một bữa tiệc lớn.
Nó không nói lời vô ích gì, lập tức nhào tới Lăng Hàn, ở trong mắt nó, Lăng Hàn chỉ là một con giun dế mà thôi, nó sẽ không chút do dự nghiền ép, sau đó nuốt chửng Thạch Linh, để nó bước lên cảnh giớ cao hơn.
Thạch Linh hiển nhiên không thể là đối thủ của Đại Thạch Nhân, Lăng Hàn ra tay, đỡ lấy đối thủ mạnh mẽ này.
---------------