Truyền nhân trọng điểm như hắn, chính thê không phải hắn có thể định, cần đối tượng có lợi cho Tạ gia. Tỷ như bộ hạ trung tâm, hoặc là quyền thần thực lực tương đương.
Bởi vậy, Vân Phượng Tông nho nhỏ tự nhiên không thể trở thành chính thê, nhưng ít ra cũng cưới hỏi đàng hoàng, tương đối có địa vị, từ góc độ Vân Phượng Tông mà nói, này là với cao.
Vân Phượng Tông tự nhiên vui vẻ đáp ứng, nhưng Thiên Phượng Thần Nữ như thế nào chịu?
Nàng tự xưng Lăng gia quả phụ, là một loại tỏ thái độ, một loại kiên trì. Chỉ là hiện tại mặc dù nàng có thực lực đối kháng Vân Phượng Tông, nhưng so với quái vật khổng lồ như Tạ gia lại nhỏ yếu đến không cách nào hình dung.
Bởi vậy, nàng quyết định đi chiến trường hai giới, chỉ có nơi này mới là địa phương thế lực của Tạ gia không thể chạm đến.
Lúc Khang Tu Nguyên thu được thư, Thiên Phượng Thần Nữ cũng đã đến chiến trường hai giới rồi.
Lăng Hàn giận dữ, lại muốn bức vợ hắn tái giá, đây không phải cắm sừng cho hắn sao? Vân Phượng Tông này thật không phải vật tốt, vì lợi ích của mình cư nhiên "bức người làm kỹ nữ" !
Còn có Tạ Đông Lai, muốn đoạt thê tử của hắn, không thiến hắn thực là không hết hận!
- Ta sẽ lập tức đi chiến trường hai giới!
Lăng Hàn quyết định thật nhanh, chiến trường hai giới chính là một lò sát sinh, hàng năm, mỗi tháng thậm chí mỗi ngày, ở nơi này chết trận đều vô số kể.
Thiên Phượng Thần Nữ cố nhiên có huyết mạch cường đại, đã đạt tới Nhật Nguyệt Cảnh Đại viên mãn, nhưng ở chiến trường hai giới, chút thực lực ấy của nàng căn bản không đủ xem.
Nếu Thiên Phượng Thần Nữ bị thương nhẹ mà nói, hắn quay đầu lại khẳng định lột da của Tạ Đông Lai! Còn Vân Phượng Tông thì không cần nói, vốn nằm trong danh sách tử địch của hắn.
- Sư phụ, chúng ta cũng đi!
Hai người Khang Tu Nguyên vội vàng nói.
Lăng Hàn lắc đầu:
- Các ngươi không phải võ giả, xem náo nhiệt làm gì? Hảo hảo luyện đan cho ta, chờ ta trở lại, nếu các ngươi còn không có tiến lên Đan Sư cấp sáu, thì chờ bị đánh đi!
- A!
Hai người đều kêu thảm thiết, từ cấp năm đến cấp sáu chí ít cần mấy vạn năm tích lũy, bọn họ kém quá xa.
Lăng Hàn không để ý tới, hiện tại mâu thuẫn của Hàn Lâm Các cùng Bảo Lâm Các đã giải quyết, hắn không ở đây cũng không có vấn đề gì. Bất quá, làm người phải giữ lời, hắn quyết định trước đi Bảo Lâm Bảo, truyền đan phương Cuồng Dã Huyết Linh Đan cho Hàn Tâm Nghiên, sau đó sẽ đi chiến trường hai giới.
Hai người Vân Vĩnh Vọng dĩ nhiên cũng duy trì Lăng Hàn tìm sư nương trở về, bọn họ đều gật đầu, một bên phải bảo vệ Hàn Lâm Các, hoàn thành nhiệm vụ của Lăng Hàn, tận khả năng mua Thần Thiết cấp năm, một bên liều mạng luyện đan, trùng kích Đan Sư cấp sáu.
Lăng Hàn lẻ loi một mình xuất phát, không kinh động hai vị huynh trưởng, cũng không mang đồ đệ Đinh Bình, ngay cả bốn thị vệ cũng ném vào Đại Doanh Thành, chiến trường hai giới thực quá nguy hiểm.
Trong Hắc Tháp còn có Tu La Ma Đế cùng lão sâm.
Với người khác mà nói, trong Hắc Tháp không có Linh khí, không thích hợp tu luyện, chỉ có Luân Hồi Thụ có thể Ngộ Đạo. Nhưng đối với lão sâm mà nói lại bất đồng, bởi vì hắn là Thiên Địa Thần dược tu thành đạo, Hắc Tháp lại có công năng thúc tiến thực vật sinh trưởng, với hắn mặc dù không có khoa trương như vậy, nhưng chỗ tốt còn rất lớn.
Bởi vậy, hắn không có việc gì liền thích ở trong Hắc Tháp, hấp thu loại lực lượng này, hơn nữa còn cắm rễ ở dưới Luân Hồi Thụ, thuận tiện còn có thể ngộ đạo, tiến bộ cực nhanh, sắp thẳng tiến Nhật Nguyệt Cảnh rồi.
Dĩ nhiên, muốn lão sâm chuyên tâm khổ tu là sự tình không có khả năng, thường xuyên sẽ chạy đi, ở trong Đại Doanh Thành đùa giỡn đại cô nương tiểu tức phụ, chỉ cần tư sắc đẹp chút, hầu như không có tránh được "ma trảo" của lão sâm.
Lăng Hàn rất nhanh liền đi tới Bảo Lâm Các, Lâm Vũ Viên hiển nhiên vì hắn sắp xếp xong xuôi, hắn vừa xuất hiện, chỉ thấy người trong điếm đều cung kính gọi hắn là Lăng trưởng lão, vô cùng kính sợ.
- Yêu, có phải là nhớ thiếp thân hay không?
Lâm Vũ Viên đi tới, trực tiếp bức đến trước người Lăng Hàn, bộ ngực cao vót cách Lăng Hàn tối đa chỉ có một hai thốn.
Lăng Hàn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, lục căn bất động nói:
- Ta là tới tìm Hàn Tâm Nghiên, truyền cho nàng đan phương Cuồng Dã Huyết Linh Đan.
Lâm Vũ Viên không khỏi giận dỗi, ở trong mắt Lăng Hàn, mình còn không bằng nha đầu ngây ngô, không ngực kia sao?
Lãnh tĩnh! Lãnh tĩnh!
Nàng khuyên mình, phất phất tay, sai người mang Lăng Hàn đi tìm Hàn Tâm Nghiên, một bên vắt hết óc, làm sao mới có thể làm cho khúc gỗ này thông suốt?
Độ khó... thật lớn!
Ở dưới một tỳ nữ hướng dẫn, Lăng Hàn tiến nhập một hậu viện, ở đây hiển nhiên là địa vực tư nhân, chỉ có từng tỳ nữ khuôn mặt đẹp thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một lần, thì nhìn không thấy một ngoại nhân.
- Hàn tiểu thư là thân nhân của phu nhân sao.
Tiểu tỳ dẫn đường rất có tâm bát quái, không ngừng nói sự tình của Lâm Vũ Viên cùng Hàn Tâm Nghiên.
Nói ngắn lại, quan hệ của hai nàng rất thân mật, bằng không Hàn Tâm Nghiên cũng sẽ không chạy tới một thành thị nhỏ như thế.
Mang Lăng Hàn tới một tiểu viện, tiểu tỳ liền hơi cúi người nói:
- Hiện tại Hàn tiểu thư đang minh tưởng bên trong, tiểu tỳ không dám quấy rầy, công tử tự mình đi gọi cửa đi.
Nói xong, nàng xoay người rời đi.
Thật đúng là không chịu trách nhiệm.
Lăng Hàn gõ cửa, cốc cốc cốc, một lát sau, mới nghe được tiếng bước chân, chi nha, đại môn mở ra, hiện ra một người gần như trần truồng.
Chính là Hàn Tâm Nghiên.
Dựa vào, ngay cả nàng cũng muốn mê hoặc mình?
- A…
Hàn Tâm Nghiên chợt phát sinh tiếng thét chói tai, thình thịch, đại môn lập tức đóng lại.
Lăng Hàn sờ sờ mũi, thiếu chút nữa bị ván cửa đụng phải.
Chỉ một lát sau, đại môn lại mở ra, chỉ thấy Hàn Tâm Nghiên khí thế hung hăng vọt ra, lần này đương nhiên là mặc quần áo rồi, cầm kiếm trong tay, chém qua Lăng Hàn nói:
- Cuồng đồ lớn mật!
Lăng Hàn vội né tránh, nữ nhân này ở trên Đan Đạo quả thực thiên phú trác việt, nhưng ở võ đạo lại không có thực lực tương ứng, Lăng Hàn chỉ phát tán Thiên Uy, thân thể của đối phương liền nhũn ra, đâu còn có lực công kích?
- Không nên hiểu lầm, ta chỉ là tới truyền cho ngươi phương pháp luyện chế Cuồng Dã Huyết Linh Đan!
Hắn cười nói.
Hàn Tâm Nghiên dừng một chút, lại trảm mấy kiếm, lúc này mới oán hận thu hồi trường kiếm, trách mắng:
- Ác tặc!
Lăng Hàn thở dài nói:
- Ta không có làm gì ngươi a? Ta chỉ gõ cửa, là chính ngươi trần như nhộng chạy ra ngoài.