- Ngươi muốn cự tuyệt?
Lăng Hàn cười hỏi.
Không đợi đối phương trả lời, hắn trực tiếp nhỗ một mớ tóc của đối phương, sau đó ném vào bình ngọc nói:
- Nghĩ rõ ràng nhé.
Không nên uy hiếp người như thế a!
Na Chi Nhan khóc không ra nước mắt, hai lần trước bị chú lòng vẫn còn sợ hãi a, đặc biệt là lần thứ hai, hắn trực tiếp đánh mất ý chí sinh tồn, bây giờ suy nghĩ một chút cũng run cầm cập a.
Hiển nhiên, chỉ cần Lăng Hàn chiếm được một món đồ trên người hắn liền có thể thi chú, hiện tại hắn có một mớ tóc bị Lăng Hàn cầm, không biết có thể để cho hắn chết bao nhiêu lần.
Hơn nữa, ai nói chỉ có hai loại chú là đau bụng và muốn chết?
- Không! Làm việc cho Hàn thiếu, đây là vinh hạnh của tiểu nhân!
Na Chi Nhan lập tức nói, vẻ mặt đại nghĩa lẫm nhiên.
Lăng Hàn vỗ vỗ vai của hắn:
- Không sai, đây mới là lời ta muốn nghe được. Làm người phải quang minh một chút, nghĩa khí một chút.
- Vâng, Hàn thiếu nói phải.
Na Chi Nhan nghiêm nét mặt nói.
Lăng Hàn đập ngất hắn, sau đó mang hắn rời Hắc Tháp, tuy có chú khí khống chế, nhưng có thể không để người biết bí mật của Hắc Tháp, Lăng Hàn sẽ cố hết sức bảo mật.
Mang theo Na Chi Nhan trở lại Hoàng Đô, Lăng Hàn mới đập hắn tỉnh lại:
- Đi đi. Đúng rồi, đừng tưởng rằng chạy xa là có thể không bị ảnh hưởng. Sau ba ngày, ta sẽ để ngươi thoải mái một chút.
- Hàn thiếu, ta tin tưởng ngươi, không cần thử.
Na Chi Nhan vội vã xua tay.
- Như vậy sao được, không thử một chút sao có thể chứng minh thành ý của ta?
Lăng Hàn không vui nói.
Ặc, uy hiếp còn phân có thành ý hay không sao?
Na Chi Nhan chỉ có ngoan ngoãn rời đi, chuyện này hắn nhất định phải hoàn thành, chỉ có như vậy, hắn mới có thể đổi được một chút hi vọng sống, chỉ cần Huyền Không Minh chết, vậy dĩ nhiên ai cũng sẽ không biết sự tình hắn làm.
Chú người chết? Ha ha, ai sẽ tin tưởng còn có chuyện như vậy?
Lại như trước đó hắn chỉ muốn tự sát, dù cho thật chết mất, ai sẽ tin tưởng kỳ thực hắn là bị mưu sát?
Có điều, hắn thật có chút hoài nghi, cách mười vạn tám ngàn dặm, thứ kia thật có thể chú đến hắn sao? Điểm ấy hắn nhất định phải xác nhận, bằng không còn chưa chú Huyền Không Minh chết, hắn đã chết trước rồi.
Ba ngày sau đó, hắn là toàn lực chạy đi, muốn rời xa Lăng Hàn, kiểm tra xem bảo vật kia thật có thể giết người vô hình ở ngoài vạn dặm hay không.
Hắn nhảy vào biển, mà không lựa chọn phi hành ở trên bầu trời.
Vừa vào biển, hai chân của hắn như kỳ tích mà biến mất, hóa thành một cái đuôi cá thật dài, dùng sức vung vẩy, tốc độ nhất thời tăng vọt, bơi về nơi sâu xa của đáy biển, so với lúc phi hành ở trên đất bằng còn nhanh hơn rất nhiều.
Hải tộc, xác thực thích hợp ở trong biển, ở trong biển sức chiến đấu của bọn họ mới có thể phát huy tốt nhất.
Đáy biển rất mờ, nhưng đối với Sinh Hoa Cảnh mà nói không có gì, dọc theo đường đi xuất hiện cảnh tượng hắn quen thuộc, các loại Hải tộc dồn dập xuất hiện. Tuy Sinh Hoa Cảnh ở Hải tộc không coi là cường giả tuyệt thế, nhưng cũng có thể xếp vào hàng ngũ cao thủ, bởi vậy một đường đi tới, không ít Hải tộc đều dồn dập thi lễ với hắn.
Có chút thiếu nữ Hải tộc còn quăng mị nhãn, Hải yêu lấy đẹp trai và đầu độc xưng danh, tự nhiên hấp dẫn vô số thiếu nữ.
- A!
Chỉ là đang lúc Na đại nhân đắc ý, một màn khiến người ta cực kỳ kỳ quái xuất hiện, Na đại nhân lại gục ở đáy biển, trong miệng phun ra bọt khí nói:
- Ta là con rệp, để ta chết đi!
Thật khiến người ta kinh rơi tròng mắt.
Có tác dụng!
Trong khoảng thời gian ngắn, Na Chi Nhan cũng không biết trong lòng là tư vị gì, nhưng chỉ có một ý nghĩ, là nhất định phải hoàn thành sự tình Lăng Hàn bàn giao, bằng không hắn chết chắc.
. . .
Lăng Hàn tạm thời không có suy nghĩ sự tình của Na Chi Nhan và Huyền Không Minh, ngược lại nếu Na Chi Nhan có thể mang về đồ vật trên người Huyền Không Minh, vậy hắn liền chú chết đối phương. Nếu như không được, vậy hắn lập tức đi Trung Châu, để người này đến truy sát mình.
Hắn về nhà, ra ngoài chừng mấy ngày, đương nhiên phải tâm sự với người trong nhà một chút, nếu có thể giải quyết sự tình Hải tộc viên mãn, như vậy Lăng gia liền không cần chuyển, bằng không phải di chuyển mới được.
Ba nữ Lưu Vũ Đồng cực kỳ nhu tình, có điều thương thế của Chư Toàn Nhi đã khỏi mấy ngày, không có lý do gì ở lại, bởi vậy nàng liền cáo từ trước, đưa đang dược về Bán Nguyệt Tông, sau đó nàng sẽ trực tiếp đi Cực Dương Thành, đoàn tụ với Lăng Hàn.
Đợi vài ngày sau, hắn lại đi Hoàng Đô, bởi vì hắn và Na Chi Nhan ước định mười ngày kỳ hạn.
Chỉ ở Hoàng Đô một ngày, Na Chi Nhan liền trở về, đưa lên một cái túi lớn nói:
- Hàn thiếu, ta chỉ lấy được ba miếng khuyết lân của Không Minh đại nhân lột ra.
Hắn sợ Lăng Hàn không hài lòng, vội vã nói:
- Không Minh đại nhân là thượng cổ Thủy Phân thú, vảy lột ra có thể chế tạo giáp bảo vệ, rất khó lấy được.
Lăng Hàn cười cợt nói:
- Không có chuyện gì, chỉ cần từ trên người hắn lột ra là được.
Hắn đánh ngất Na Chi Nhan thu vào Hắc Tháp, sau đó lấy bình ngọc nguyền rủa ra, bóp nát một ít vảy nhét vào trong bình, trực tiếp kích hoạt tử vong chú.
Lập tức, một đóa hoa tươi tỏa ra.
Chuyện này ý nghĩa chú trớ đã thành công, bằng không nếu như đẳng cấp của đối phương quá cao, mệnh cách quá cứng, dẫn đến nguyền rủa không có hiệu lực, như vậy hoa tươi sẽ không nở rộ.
Đường đường cường giả Hoá Thần Cảnh, lại bị hắn chú chết ở ngoài vạn dặm như thế?
Trong lòng Lăng Hàn suy nghĩ, thế gian các loại phép thuật cổ quái kỳ lạ thực quá đa dạng, nói không chắc trong thiên địa còn có sức mạnh khác, tương tự có thể giết người ở ngoài vạn dặm. Có điều, chiêu thuật như vậy tất nhiên có hạn chế, kỳ thực chỉ cần cẩn thận là có thể tránh khỏi.
Nếu nguyền rủa thành công, Lăng Hàn liền trở về nhà, dự định lại dừng trên hai tháng liền xuất phát đi Cực Dương Thành, hội hợp với Ân Hồng và Chư Toàn Nhi, sau đó cùng nhau đi Trung Châu.
Nhưng tháng ngày bình tĩnh chỉ kéo dài nửa tháng.
Ngày đó, trên biển đột nhiên sinh triều, về sau đại loạn.
Tuy Lăng gia ít giao du với bên ngoài, nhưng vẫn có người đi lại ở bên ngoài, rất nhanh phát hiện mấy ngày gần đây trong trấn xuất hiện dân chạy nạn, hơn nữa số lượng càng ngày càng nhiều. Vừa hỏi tình huống, mới biết trên biển đột nhiên xuất hiện một chi quân đoàn, một đường quét ngang, đang đẩy mạnh về phía Hoàng Đô.
Quân đoàn trên biển?
Lăng Hàn kinh ngạc, lẽ nào Huyền Không Minh chưa chết? Chỉ là không phải nói tên này rất biết điều sao, sao đột nhiên gióng trống khua chiêng như vậy? Hắn mang theo Hổ Nữu đi về phía Hoàng Đô.
Thời điểm hắn chạy đến, chi đại quân này còn chưa tới, hắn lại nhắm hướng biển chạy đi, sau một ngày, chi quân đoàn kia cuối cùng ở trước mắt.
Nhìn qua cùng quân đội của Nhân loại không có quá nhiều khác nhau, nhưng tất cả đều là bộ binh, khoảng ngàn người, đội binh sĩ phía trước gánh cờ xí, trên người mặc vảy giáp, điểm ấy lại có chút không giống, vũ khí lấy trường mâu và lưỡi búa làm chủ.
Mặt khác, không ít người giữa các ngón tay có màng, chân cũng vậy, vì không xỏ giày, cho nên có thể nhìn thấy rõ ràng.
Hải tộc!