Nghiêm Thiên Chiếu hừ một tiếng nói:
- Lăng Hàn, vật kia trước hết ký gửi ở trong tay ngươi, ngày sau ta sẽ thu hồi lại!
- Còn có ngày sau sao?
Lăng Hàn sát khí như sôi, trực tiếp giết tới.
- Ngày hôm nay liền để ngươi chết!
- Ha ha, ngươi là nói chuyện viển vông sao?
Nghiêm Thiên Chiếu phản kích, nhưng lập tức phát sinh một tiếng ồ ngạc nhiên.
- Ngươi đạt đến Thần Thai tầng tám?
Hắn lại hừ một tiếng, Thần Thai tầng tám thì đã làm sao, cách Sinh Hoa Cảnh vẫn xa lắm.
Xèo xèo xèo, người tiến vào bí cảnh liên tiếp xuất hiện, Vũ Côn Lôn, Minh Hoà Thuận cùng những người tài ba trên Thiên Kiêu bảng mấy giới trước, không ai không bước vào Sinh Hoa. Bọn họ hậu tích bạc phát, cuối cùng mượn bí cảnh trợ giúp bước ra một bước gian nan nhất.
Vừa vào Sinh Hoa liền thoát ly phàm thai, bởi vậy mỗi người bọn họ đều tự tin tung bay, có một loại thần thái không nói ra được.
Bọn họ cũng đồng dạng nhìn Lăng Hàn, trước kia thời điểm Giang gia luận võ chọn rể, bọn họ đều bị Lăng Hàn và Nghiêm Thiên Chiếu đánh bại, hiện tại bọn hắn bước vào Sinh Hoa, đây là một cơ hội rửa nhục.
Đặc biệt là Lăng Hàn vẫn chưa bước vào Sinh Hoa, hoàn toàn không có tư cách đánh đồng với bọn họ.
- Tiểu Tháp, quán lực cho ta!
Lăng Hàn thầm nói, tuy Thần Thai tầng chín rót lực mới có lời nhất, nhưng hiện tại hắn chỉ có một ý nghĩ, là chém giết Nghiêm Thiên Chiếu, triệt để chấm dứt nhân quả hắn gieo xuống.
Oanh… khí tức của Lăng Hàn thẳng tắp tăng vọt, trong nháy mắt liền đột phá Sinh Hoa Cảnh, một đường đi lên, sau đó dừng ở Sinh Hoa tầng tám.
- Hả?
Hết thảy Sinh Hoa Cảnh đều liếc nhìn Lăng Hàn, chuyện gì thế này, sao cảnh giới của hắn có khả năng xuất hiện biến hóa khủng bố như thế?
Đặc biệt là Vũ Côn Lôn, nguyên bản còn tràn đầy tự tin, muốn chiến một trận với Lăng Hàn để rửa sạch sỉ nhục lần trước, nhưng mà gặp phải tình huống này, bóng ma trong lòng lớn lên liền có thể tưởng tượng.
Biểu hiện của Nghiêm Thiên Chiếu cực kỳ nghiêm túc, sức chiến đấu của Lăng Hàn quá mạnh mẽ, lần trước hắn liền lĩnh giáo qua, ở dưới tình huống cảnh giới của hắn cao hơn, hai người vẫn đánh hoà nhau, nhưng hiện tại Lăng Hàn chiếm ưu thế ở cảnh giới, hơn nữa còn không phải nhỏ tí tẹo, trận này tuyệt đối không đánh được.
- Chết!
Lăng Hàn vung kiếm, oanh, mười đạo kiếm khí ngang dọc.
Nghiêm Thiên Chiếu phản kích, hắn khống chế sức mạnh đạt đến tình trạng xuất thần nhập hóa, hoàn toàn có thể dùng một thành sức mạnh đánh ra mười thành hiệu quả, dù sao hắn có thể coi như là một Thần linh khác loại.
Chỉ là Lăng Hàn quá bất phàm, Ma Sinh Kiếm vung chém, uy lực mạnh đến nỗi đáng sợ, ánh kiếm huyễn lệ hoàn toàn bao phủ hắn, lại thêm sức mạnh hoàn toàn chiếm ưu thế, để hắn rơi vào hạ phong.
- Ha ha, ngươi chỉ là mạnh mẽ tăng lực lượng lên tới Sinh Hoa, mà không phải Sinh Hoa Cảnh chân chính!
Ánh mắt của Nghiêm Thiên Chiếu độc ác cỡ nào, lập tức nhìn ra nhược điểm của Lăng Hàn.
Sinh Hoa Cảnh mạnh nhất chính là cái gì? Có thể thuyên chuyển thiên địa linh khí bốn phía, lấy một thành lực công kích phóng to đến mười thành, thậm chí trăm thành! Lăng Hàn chỉ nắm giữ sức mạnh của Sinh Hoa tầng tám, nhưng không có biện pháp thuyên chuyển thiên địa linh khí.
Đây là rãnh trời.
Chỉ là tới Sinh Hoa Cảnh, mỗi cách biệt một cảnh giới nhỏ, sức mạnh chênh lệch thực sự quá lớn, bởi vậy Sinh Hoa tầng tám đủ bù đắp gấp mười lần thậm chí trăm lần thiên địa linh khí tăng cường, để Lăng Hàn vẫn chiếm thượng phong như cũ.
Nhưng thượng phong như vậy đã không phải rõ ràng như tầng tám đối chiến tầng một, nhiều nhất chỉ là tầng hai đối chiến tầng một.
Nghiêm Thiên Chiếu không sợ, triển khai ác đấu với Lăng Hàn, hắn khống chế lực lượng quá mạnh mẽ, rất nhanh liền ổn định thế cuộc, chỉ là đối mặt Ma Sinh Kiếm sắc bén, hắn không dám đón đỡ, nên vẫn ở thế yếu.
Cái này làm đám Sinh Hoa Cảnh khác run run, sức chiến đấu của hai người này chí ít đạt đến Sinh Hoa sáu tinh, áp chế rất nhiều Sinh Hoa Cảnh lâu năm xuống.
- Lăng Hàn, ngươi không thể giết ta, thu tay đi, hảo hảo mệnh giữ lại, chờ đến giờ, ta sẽ tìm ngươi!
Nghiêm Thiên Chiếu cười to nói.
Cái gọi là đến giờ, tự nhiên là thời điểm hắn bước vào Phá Hư Cảnh, có tư cách phá Hư thành Thần, cùng bắt được tọa độ, trở lại Đại Phạm Thiên, liền có thể đi mở thần tàng mà Thiên Hà Vương phát hiện.
- Không có sau này, ngày hôm nay ngươi hẳn phải chết!
Lăng Hàn lạnh lùng nói, trước đó hắn vẫn súc lực, lúc này Huyền Diệu Tam Thiên đã chuẩn bị xong, đâm ra một chiêu kiếm, hóa thành một ngàn một trăm ánh kiếm.
Nghiêm Thiên Chiếu biến sắc, chiêu kiếm này quá mạnh mẽ, hắn căn bản không dám đón đỡ, lập tức xoay người rời đi. Sinh Hoa Cảnh có thể phi hành, hắn tự nhiên vọt vào không trung nói:
- Lăng Hàn, ngươi chờ đó!
- Không cần chờ!
Lăng Hàn thu kiếm, làm ra một tư thế giương cung, rõ ràng trong tay không có cung, nhưng một mũi tên lại đột nhiên xuất hiện, chính là thiên địa linh khí ngưng tụ thành, hắn lại phát động Chân Thị Chi Nhãn, dò xét nhược điểm của Nghiêm Thiên Chiếu.
Vèo, một đạo hàn quang bắn ra, nhanh đến quá mức.
- A!
Nghiêm Thiên Chiếu kêu thảm thiết, sườn trái của hắn đã bị mũi tên bắn trúng, máu tươi màu xanh lục tung toé, vô cùng quỷ dị. Sườn trái là chỗ yếu hại của hắn, lúc này bị mũi tên do linh khí biến thành xuyên thủng, nguyên lực trong cơ thể hư thoát, thân hình hắn xiêu xiêu vẹo vẹo, từ giữa bầu trời rơi xuống.
Lăng Hàn vung kiếm truy kích, đợi đến lúc Nghiêm Thiên Chiếu hạ xuống, Huyền Diệu Tam Thiên liền nổ ra.
Trong con ngươi của Nghiêm Thiên Chiếu lóe lên hoảng sợ, thời khắc này hắn thật cảm giác được tử vong áp sát. Hắn không muốn chết, hắn thu được ký ức của Thần linh, tương lai hắn có chín mươi chín phần trăm sẽ thành Thần.
Thậm chí, hắn còn có rất nhiều thủ đoạn chưa triển khai, liều chết chiến một trận với Lăng Hàn, còn không biết hươu chết vào tay ai.
Nhưng hiện tại, hết thảy đã chậm, một ngàn một trăm kiếm quang đâm tới, chính là sát chiêu mạnh nhất của Lăng Hàn, lúc này chỗ yếu hại của hắn bị thương, hơn nữa còn từ giữa bầu trời rơi xuống, căn bản không có cách nào né tránh.
Dưới bản năng cầu sinh, hai tay hắn kết ấn, đánh ra từng tấm lưới màu xanh, đan dệt ở trước người, cố sức ngăn cản Lăng Hàn.
Phốc phốc phốc phốc… ánh kiếm như mưa, trong nháy mắt liền xé ra lục lưới, chí ít năm trăm ánh kiếm ầm ầm chém lên người Nghiêm Thiên Chiếu, thịt nát không ngừng bay lượn, miễn cưỡng gọt hắn thành một khung xương.
Hừng hực đằng… Nghiêm Thiên Chiếu rút lui, trong ổ bụng có nội tạng trượt ra, mà trên đầu cũng xuất hiện từng vết kiếm, hiện ra vết thương sâu sắc.
Tất cả mọi người lắc đầu, đầu của Nghiêm Thiên Chiếu đã bị đánh nổ, hiện tại chỉ là kéo dài hơi tàn, nhiều nhất mấy tức sau sẽ chết.
Nghiêm Thiên Chiếu kinh ngạc nhìn Lăng Hàn, tròng mắt của hắn đã rơi mất, hiện tại chỉ còn dư lại hai hốc tối, đặc biệt khiếp người. Hắn vẫn không cách nào tin tưởng, một cái khinh địch, hoặc là nói, chỉ là không muốn liều mạng với Lăng Hàn, liền để hắn vạn kiếp bất phục.
Không thể buông tha dũng sĩ thắng, hắn thậm chí quên cả điểm ấy!
- Ha ha ha ha, Lăng Hàn, ta chết, ngươi cũng đừng nghĩ dễ chịu!
Hắn lấy lại bình tĩnh, lớn tiếng nói.
- Người này trước kia lấy được chìa khoá của Giang gia, mở ra Xạ Thủ Cung, nó quan hệ đến một thần tàng, bí bảo này ngay cả Thần linh cũng động tâm! Mặt khác, hắn còn có một Bảo khí, có thể thu…
Phốc!
Lăng Hàn đâm tới một chiêu kiếm, triệt để kết thúc tính mạng của hắn.
Nhưng mà, hạt giống đã mai phục, ánh mắt Lăng Hàn đảo qua, chỉ thấy vô số người đang dùng ánh mắt hừng hực nhìn mình, hận không thể nuốt sống hắn.
Thần tàng!