Lăng Hàn tùy ý ứng đối, sau này là lính của mình nên hắn quyết định nương tay chút, không để đối phương thua rất khó xem.
Hai người đánh túi bụi chợt nghe cửa doanh địa ồn ào, nhiều người chạy đến đây.
Đã xảy ra chuyện gì?
Liễu Kinh lên tiếng:
- Tiểu Trương, tạm ngừng lại!
Trương Hồng Lãng rút tay về, quay đầu hỏi:
- Có chuyện gì Liễu ca?
Liễu Kinh phất tay:
- Hình như xảy ra chuyện, đi xem thử.
Tám người chạy đến cửa doanh địa.
Gì đây?
Lăng Hàn sờ cằm lúng túng, hắn bị bỏ rơi vậy sao?
Lăng Hàn lững thững đến cửa doanh địa, mới tới nơi thì thấy một bóng người từ trên trời rơi xuống vừa té dưới chân hắn.
Một giọng nói vọng đến:
- Ha ha ha! Huyền Thanh kỳ đúng là do nữ nhân dẫn dắt, một đám hèn!
Mấy chục chiến sĩ ở cửa doanh đại lộ vẻ tức giận.
Một thanh niên khoảng hai mươi tuổi bị đám đông bao vây, mặc đồ đen tôn lên vóc dáng thon dài săn chắc. Sau lưng gã còn chút xíu chỗ trống cho hai nam nhân vạm vỡ khoanh tay đứng, cánh tay trần thô bằng cái đùi. Nhìn màu áo thì ba người khác với những người khác, đều mặc đồ đen.
Đây là chiến sĩ của Vân Mặc kỳ.
Lúc trước Lăng Hàn đã biết Hùng Cứ thành có bốn bộ đội tinh anh gồm Huyền Thanh kỳ, Địa Hoàng kỳ, Thiên Hỏa kỳ, Vân Mặc kỳ. Bốn đội vừa cùng là người mình vừa cạnh tranh gay gắt.
Về thực lực tổng thể hay cường giả cá nhân thì Huyền Thanh kỳ xếp chót trong bốn đội.
Hết cách, Huyền Thanh kỳ mới thành lập mười lăm năm nay, nội tình không bằng ba đội khác. Hơn nữa kỳ chủ của Huyền Thanh kỳ là nữ giới duy nhất, trong thế giới võ đạo nam nhân chiếm nhiều ưu thế thì tất nhiên bị nhìn với con mắt khác.
Bốn đội bình thường hay khiêu chiến nhau, Huyền Thanh kỳ bị khiêu khích nhiều nhất.
Không vì cái gì khác, quá yếu.
Hiện tại Vân Mặc kỳ lại đến khiêu chiến.
Thanh niên bễ nghễ tứ phương, coi trời bằng vung
- Có ai đánh ra trò không? Ha ha, trong thập mạch cảnh ta nhường cho một cánh tay, thập nhất mạch có thể chiến một trận.
Trong Huyền Thanh kỳ có người rít qua kẽ răng:
- Quá cuồng!
- Ai đi lên trị hắn đi!
- Ài, hết cách rồi. Hắn là Chu Lãng, trong giới trẻ không xếp mười hạng đầu nhưng cũng lọt vào tốp hai mươi. Người như vậy là tuyệt đỉnh thiên kiêu trong thành, tương lai có cơ hội vào đế đô.
- Nhưng cứ nhìn hắn càn rỡ vậy sao!?
Người Huyền Thanh kỳ tức điên, nhưng khiêu chiến cũng có quy tắc, thập mạch đấu thập mạch, thập nhất mạch đấu với thập nhất mạch. Vân Mặc kỳ là thập mạch, nếu Huyền Thanh kỳ đưa ra thập nhất mạch, thập nhị mạch giải quyết gã thì sau này khỏi lăn lộn nữa. Chu Lãng thật sự lợi hại, không có thập nhất mạch nào dám nói chắc chắn đè đầu gã được. Nếu thập nhất mạch bị Chu Lãng đánh bại thì Huyền Thanh kỳ mất hết mặt mũi.
Chu Lãng lắc đầu nói:
- Yếu, yếu như sên. Theo ta thấy Huyền Thanh kỳ không cần tồn tại, Hùng Cứ thành chỉ cần ba đại kỳ là đủ.
Mỉa mai làm người điên tiết.
Một thanh niên lao vào Chu Lãng:
- Chu Lãng, ta chiến một trận vói ngươi!
Chu Lãng khịt mũi, vỗ một chưởng.
Bùm!
Người trẻ tuổi bị đánh bay như bù nhìn ra khỏi đám đông, té cái bịch xuống đất, ho ra máu.
Chu Lãng lạnh lùng nói:
- Yếu như sên! Nhưng ít nhất còn dám tấn công, không làm rùa đen rút đầu hèn đến teo trứng!
Một người trẻ tuổi khác lao ra:
- Khốn nạn!
Chu Lãng đá một cước, rõ ràng cách một trượng nhưng kình lực đã ập đến đánh bay thanh niên.l
Kình lực phát ra ngoài một trượng không giảm, đây là trình độ của thập nhất mạch.
Hèn gì Chu Lãng kiêu ngạo như thế, thập mạch có sức chiến đấu của đỉnh thập nhất mạch thì có thể đi ngang.
Thập nhị mạch không ra, ai cùng tranh phong?
Đánh hội đồng?
Ha ha, sau này Huyền Thanh kỳ đừng hòng ngẩng cao đầu.
Chu Lãng lắc đầu khinh thường nói:
- Loại rác rưởi này đừng đi lên làm gì. Ha ha, Huyền Thanh kỳ to lớn mà không có một người đánh cho ra trò sao?
Hai nam nhân vạm vỡ Vân Mặc kỳ đi theo sau lưng Chu Lãng trào phúng cười to:
- Ha ha ha ha ha ha!
Đám người tức điên, mấy người trẻ tuổi nhảy ra ứng chiến nhưng đều bị đánh bay.
Trong thập mạch không ai đánh lại Chu Lãng.
Trương Hồng Lãng nhích người định xông ra, gã không nhịn được nữa, dù có thau cũng phải chiến một trận.
Trương Hồng Lãng mới nhấc chân lên chợt cảm giác vai nặng trịch, bị một bàn tay ghì lại không cho gã bước ra bước thứ hai.
Trương Hồng Lãng ngoái đầu, đây là phó đội trưởng trên trời rớt xuống của họ.
Lăng Hàn thản nhiên nói:
- Ngươi không đánh lại hắn.
Trương Hồng Lãng nhướng cao chân mày. Không đánh lại thì sao? Chẳng lẽ không đánh? Ngươi là đồ hèn, không dám ra tay còn không cho người ta đánh, cùng làm rùa đen rút đầu sao?
Trương Hồng Lãng hét to:
- Đồ nhát gan, đừng ngăn cản ta!!!
Nhưng mặc cho Trương Hồng Lãng vùng vẫy cỡ nào cũng không thể nhúc nhích một li. Nếu Trương Hồng Lãng suy nghĩ cẩn thận thì sẽ hoảng sợ ngay, nhưng gã đang rực cháy lửa giận không thể bình tĩnh suy nghĩ nhiều.
Chiến sĩ Huyền Thanh kỳ như thế nào trừng Lăng Hàn, tràn ngập xem thường.
Trong quân doanh hận nhất là cái gì?
Người nhu nhược!
Bọn họ khó tránh khỏi sẽ gặp kẻ địch siêu mạnh, chẳng lẽ khi đó không chiến đã lùi?
Không, lúc này nên vươn tay giúp đỡ, đoàn kết nhất trí, nếu có kẻ chạy trốn thì tiêu đời, cả đội sẽ tan tác ngay.
Nên đám thanh niên dù biết sẽ thau vẫn không sợ xung phong, không ai ngăn cản họ. Đây là vì tôn nghiêm, vì vinh diệu.
Tiểu tử này là phó đội trưởng mới được Liên kỳ chủ đề bạt đây mà.
Hèn vậy cũng xứng?
Cuốn xéo đi.
- Ha ha ha!
Chu Lãng cười lớn liếc hướng Lăng Hàn, Trương Hồng Lãng:
- Đây mới là hành động sáng suốt, nhưng cũng cho ta thấy rõ Huyền Thanh kỳ toàn là đồ hèn.
Các chiến sĩ Huyền Thanh kỳ gầm rú, bọn họ tức điên. Với họ thì vinh diệu là mạng sống, quan trọng còn hơn mạng của mình.
Bọn họ trơ trẽn Lăng Hàn còn nhiều hơn là hận Chu Lãng.
Lăng Hàn thở dài thườn thượt, sao đám người này nóng máu quá.
Lăng Hàn lắc đầu nói:
- Ta là đội trưởng của ngươi, giờ còn chưa đến lượt ngươi lên.
Lăng Hàn đẩy nhẹ, Trương Hồng Lãng bị đẩy lùi đụng vào đám đông.
Lăng Hàn sải bước đến gần Chu Lãng.
Chu Lãng cười khẩy nói:
- Ha ha, đồ hèn, bị người nói xấu hổ nên đành chạy ra? Ta ghét nhất là đồ yếu đuối nhát cáy, đối phó loại người như ngươi thì ta sẽ không một kích đánh bay mà sẽ hành từ từ.
Lăng Hàn cười khẽ:
- Ngươi nói nhảm nhiều quá.
Lăng Hàn sải bước vọt lên, vung trọng quyền.
Bùm!
Lăng Hàn không sử dụng kỹ pháp gì, chỉ một cú đấm đơn giản.
Chu Lãng cười nhạt đáp lễ lại bằng cú đấm:
- Không biết lượng sức!