Lăng Hàn cũng biết, Vô Tướng Thánh Nhân thật là không có công dụng, hắn tự luyện Thánh uy, làm chính để đồ đệ tương lai dễ dung hợp, đâu thể nào uy hiếp được Tinh Thần Cảnh thậm chí Hằng Hà Cảnh?
Hắn nói như vậy, chỉ là an ủi Thủy Nhạn Ngọc mà thôi.
Lăng Hàn quyết định lấy chiêu đối chiêu, mặc dù trong tông môn lưu truyền lời đồn bất lợi với hắn, nhưng trí giả sẽ khác, tin tưởng người có thể tiến vào Lẫm Thiên Tông tự nhiên đều là người thông minh, như vậy lời đồn truyền lưu, hẳn rất nhanh liền mất đi ảnh hưởng.
Hắn đi hiệu buôn Mặc thị, bán ra đại lượng đan dược, mặt khác, hắn còn muốn sao chép một phần đan phương, đây là cổ phương, có thể đã thất truyền, lấy ra hẳn có thể bán giá tiền không tệ.
Còn có Thiên Nguyên Chân Dịch, hắn cũng quyết định bán đi.
Không phải Cốc Hoang ngươi muốn sao, ta hết lần này tới lần khác không cho, đánh ngươi một bạt tai.
Lăng Hàn là thật không cần Thiên Nguyên Chân Dịch.
Cái này có thể trợ giúp ngộ đạo, lại không thể tăng tu vi.
Mà ở dưới Luân Hồi Thụ tìm hiểu, mặc dù không thể tăng lên ngộ tính, nhưng ngộ tính không đủ có thời gian bổ khuyết, một ngày hai ngày ngộ không ra, vậy mười năm tám năm thì sao?
Cái này tương đương với một loại Thiên Nguyên Chân Dịch khác, hơn nữa còn không có tác dụng phụ.
Vì vậy, Lăng Hàn tự nhiên muốn bán Thiên Nguyên Chân Dịch đi, gia tăng tài phú cho mình, thuận lợi mua Thần Thiết tăng lên phẩm chất của Tiên Ma Kiếm.
Dù sao trước khi Tiên Ma Kiếm đạt tới Tiên Kim, Lăng Hàn nhất định là một quỷ nghèo, có chút tiền sẽ phải hao ở trên Tiên Ma Kiếm.
Bất quá, bây giờ uy lực của Tiên Ma Kiếm đã bước đầu bày ra, không hề yếu hơn chiến lực của Lăng Hàn.
Hao nhiều tiền hơn nữa cũng đáng giá !
Hắn nói với Hàn Hỏa, đối phương lập tức khiếp sợ, sau đó hớn hở đáp ứng, cũng cùng Lăng Hàn thương lượng một chút, quyết định cử hành một buổi đấu giá, vật đấu giá chính là Thiên Nguyên Chân Dịch, cổ đan phương cùng đan dược mà Lăng Hàn cung cấp.
Thứ tốt giống như Thiên Nguyên Chân Dịch cùng cổ đan phương, vậy nhất định phải lấy phương thức bán đấu giá mới có thể tối đa hóa giá trị, về phần đan dược, đó là mượn quang, khẳng định có thể bán ra giá cao hơn bình thường.
Người làm ăn chính là không giống, nghĩ chu toàn hơn Lăng Hàn nhiều.
Lăng Hàn gật đầu, giao hết thảy cho Hàn Hỏa xử lý, hắn quay về Lẫm Thiên Tông, còn phải vội vàng tu luyện Trích Tinh Bộ, cùng lĩnh ngộ đan phương mới đây này.
Trở lại cung điện, chỉ thấy lão nhân sâm đang cười cười nói nói với Lệ Vi Vi, Quý Vân Nhi, xoa bóp bả vai cho hai nàng, một cây râu sâm nhân cơ hội từ cổ áo của hai nàng dò vào du sơn ngoạn thủy.
Cây sâm sắc quỷ này…… hết thuốc chữa rồi !
Ngươi nói mặc dù ngươi hóa thành hình người, nhưng lớn như cánh tay, có thể “chơi” cái gì a?
Lăng Hàn lắc đầu, nhưng hai nàng Lệ Vi Vi tới làm gì?
- Hảo ngươi cái đầu gỗ, lại dám gạt chúng ta !
Lệ Vi Vi thấy Lăng Hàn, lập tức nhảy lên, để cho lão nhân sâm nhe răng, bởi vì một cây râu sâm của hắn cắm ở trong ngực Lệ Vi Vi còn chưa kịp rút ra, bị nàng giật như vậy trực tiếp xé đứt.
Lệ Vi Vi căn bản không có phát hiện, nhưng Lăng Hàn thấy được, hắn cười thầm, ai bảo lão nhân sâm muốn chiếm tiện nghi? Vừa lúc, cây râu sâm này coi như bồi thường cho Lệ Vi Vi.
Căn tu của lão nhân sâm đúng là vật đại bổ, Lăng Hàn chỉ hái một sợi ăn vào, những thứ khác còn “gửi” ở trên người lão nhân sâm, bây giờ bị Lệ Vi Vi trong lúc vô tình lấy được một sợi, tự nhiên đối với tu vi, thể chất của nàng có bổ ích rất lớn.
Lăng Hàn khẽ mỉm cười nói :
- Các ngươi làm sao phát hiện?
- Hắc hắc, bổn cô nương cũng không tin tưởng Thủy tỷ tỷ là loại di tình biệt luyến, cho nên quấn Cửu Quận Vương hỏi, nàng rất nhanh liền nói ra bí mật.
Lệ Vi Vi dương dương đắc ý nói.
Quả nhiên, nha đầu Hồ Phỉ Vân này căn bản không nhờ vả được.
Nàng là một phân thân của Loạn Tinh Nữ Hoàng, tính tình là một bộ phận từ trên người Nữ Hoàng rút ra, vì vậy khó tránh khỏi sẽ có những tính cách thiếu hụt, hoặc phóng đại tính tình nào đó đến cực hạn.
Tỷ như Hồ Phỉ Vân ngây thơ, thiên chân vô tà, đây là tính tình bị Loạn Tinh Nữ Hoàng chém ra, ở trên người Nữ Hoàng vốn chỉ chiếm một bộ phận nhỏ, nhưng bây giờ là toàn bộ của Hồ Phỉ Vân.
- Đầu gỗ, ngươi định làm như thế nào, bên ngoài đều nói ngươi giết người đoạt bảo !
Lệ Vi Vi rất nhanh thì để xuống chuyện Lăng Hàn gạt mình, mà lo lắng thay hắn.
- Không sao, binh tới tướng đỡ, có cái gì là ta không giải quyết được?
Lăng Hàn cười nói.
- Khẩu khí cũng không nhỏ a!
Lệ Vi Vi hừ nói, bất quá thấy Lăng Hàn tự tin như vậy, nàng ngược lại cũng yên tâm, dù sao Lăng Hàn một đường từ Loạn Tinh Hoàng Triều đi ra, gặp phải nguy cơ cũng không ít, không phải đều bị hắn nhất nhất hóa giải sao.
Đám người Phong Phá Vân, Đinh Bình tới đây tương trợ, cũng bị Lăng Hàn hời hợt an ủi, chuyện này, một mình hắn gánh là được.
Nhưng mấy ngày kế tiếp, Lăng Hàn căn bản không có thời gian tu luyện, đám người Thiệu Tư Tư, Hạ Vô Khuyết, Tô Kinh rối rít tới, duỗi cành ô liu cho Lăng Hàn, chỉ cần Lăng Hàn nguyện ý gia nhập trận doanh của bọn họ, bọn họ liền đem hết toàn lực thay Lăng Hàn hóa giải phiền toái này.
Lăng Hàn mỉm cười cự tuyệt, hắn cũng không có tính toán đầu phục ai, khổ cực tu luyện như vậy, không phải là vì hô hấp không khí tự do, làm mình chân chính sao?
Tiếp theo, đám người Hà Thao cũng tự mình tới, cũng nói như đám người Thiệu Tư Tư, muốn chiêu lãm Lăng Hàn.
Đây là bởi vì Lăng Hàn xuất thân trong sạch, từ Tiểu thế giới khai thiên tới, ở Thần giới không có căn cơ, không lo lắng sau khi chiêu mộ, ủy thác trách nhiệm lớn lại phát hiện là nhà khác nằm vùng.
Lăng Hàn tự nhiên sẽ không đáp ứng, mà vào lúc này, đột nhiên có tin tức truyền ra, nói là Tông môn đang nghiêm túc cân nhắc chuyện tình Lăng Hàn tru diệt đồng môn, có thể ở mấy ngày sau sẽ tiến hành công thẩm.
Cốc Hoang rốt cục muốn ra chiêu !
Tối hôm tin tức truyền ra, trước cung điện của Lăng Hàn xuất hiện một cường giả Nhật Nguyệt Cảnh.
- Ta là Chu Thông !
Cường giả Nhật Nguyệt Cảnh nhìn qua hơn ba mươi tuổi, nhưng rõ ràng đã bước vào Nhật Nguyệt Cảnh trung cực vị, thực lực quả thật đáng sợ.
Hắn mặt mũi ngạo nghễ nói :
- Phụng lệnh của Thiếu chủ tới, cho ngươi một cơ hội cuối cùng, lập tức dâng lên bốn giọt Thiên Nguyên Chân Dịch, nếu không … ngươi sẽ bị phán thành tội nhân thiên cổ của Tông môn, vĩnh viễn gánh lấy sỉ nhục này!
Lăng Hàn cười một tiếng nói :
- Cường giả Nhật Nguyệt Cảnh thật tốt không làm, lại đi làm chó săn!