Lăng Hàn không có lưu tình, hắn đối với Đinh gia thực sự không có chút hảo cảm nào. Đây là một gia tộc thối nát từ trong gia ngoài, từ trên xuống dưới, là một gia tộc vô cùng ác độc.
Có lẽ ổ sơn tặc so với nơi này còn sạch sẽ hơn.
Hắn đối với sơn tặc có thể đại khai sát giới, vì sao ở đây lại không được cơ chứ?
Sáu người có bốn chết tại chỗ, còn có hai người cũng cách cái chết không xa, đang ở đằng kia rên hừ hừ, hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều.
Lăng Hàn rút thần hồn của hai người trong đó xem xét, sau khi xem xong, sắc mặt càng trở nên âm lãnh.
Quả nhiên Đinh gia không có ai là tốt, ngay cả mấy hộ vệ giữ cửa cũng chuyên làm ác, ỷ vào thế lực đinh gia mà lấn nam hiếp nữ, không biết đã gây tai họa cho bao nhiêu người.
- Đại ác phải trừ, tiểu ác cũng tất trảm.
Lăng Hàn duỗi một ngón tay ra điểm một cái, lôi quang bổ ra, hóa thành một thanh chiến mâu, chém giết hai thủ vệ còn đang hấp hối kia.
Thượng thiên bất nhân vậy hắn sẽ thay trời hành đạo.
- Người nào dám cả gan tới Đinh gia ta quấy rối?
Chỉ nghe mấy tiếng quát chói tai vang lên, bảy người từ trong Đinh gia bay vọt ra, mỗi một người đều mang theo vẻ mặt giận dữ.
Đinh gia là một trong ba đại bá chủ của Thương Nguyệt thành, ai dám động vào bọn hắn cơ chứ?
- Không tốt, là ác tử kia.
- Lăng... Lăng Hàn giết tới tận cửa rồi.
- Nhanh, đi mời lão tổ.
Lúc bảy người này nhìn thấy rõ bộ dáng của Lăng Hàn không khỏi sợ hãi tới mức mặt cũng xanh lên. Ở Đinh gia, Lăng Hàn tuyệt đối là người bị thống hận nhất, nhưng mà cũng được gán cái mác vô cùng nguy hiểm.
Đinh Hổ lão tổ bị ác tử này giết chết.
Bảy người vội vàng lùi lại, sau đó nhanh chóng xoay người bỏ chạy. Người có tu vi cao nhất trong bọn hắn cũng chỉ là Sáng Thế cảnh cảnh, sao có thể là địch thủ của quái vật vô địch trong Sáng Thế cảnh như Lăng Hàn chứ? Mà bọn hắn còn chưa biết, Lăng Hàn đã Trảm Trần thành tiên.
Nữ hoàng ra tay, xoát xoát, bảy đạo lôi điện ngưng tụ thành kiếm khí đánh ra. Phanh phanh phanh.. Bảy người kia bị trúng chiêu, toàn bộ đều bạo tạc. Lực phá hoại của sấm sét thực sự rất đáng sợ.
Lăng Hàn mỉm cười, sau khi nữ hoàng uống Kiếp lôi dịch, nắm giữ hai môn Lôi đình bí pháp, một môn là Lôi Đình phích lịch, một cái khác là thiểm điện, hai môn bí thuật đều vô cùng thực dụng.
Hai người vẻ mặt thong dong, nhìn nhau cười cười rồi đi vào trong Đinh gia.
- Địa phương toàn cẩu này phá nát là tốt nhất.
Lăng Hàn vung quyền đánh loạn, phanh phanh phanh. Lực lượng cuồng bạo điên cuồng chấn động, phòng ốc bốn phía lập tức bị đánh sụp đổ, mà cả Đinh gia cũng run rẩy.
Lực lượng của hắn bây giờ là gì chứ?
Một vị Trảm Trần lão tổ phát uy, không phải dễ như trở bàn tay sao?
- Làm càn.
Một vị đại nhân vật xuất hiện, phụ cận có thêm tộc nhân Đinh gia tuôn ra, mỗi một người đều nhìn Lăng Hàn hằm hằm. Thế nhưng khi nhìn thấy Nữ Hoàng, vẻ mặt giận dữ lại tan thành mây khói.
- Lăng Hàn.
Vị đại nhân vật kia là Nhất Trảm lão tổ, gọi là Điinh Tuấn, vẻ mặt của hắn có chút cổ quái. Bởi vì Đinh Hổ chết trong tay đối phương. Trên lý luận mà nói, Trảm Trần đối với Sáng Thế cảnh là nghiền áp tuyệt đối, nhưng mà trong khoảng thời gian ngắn hắn không biết nên làm thế nào.
Trực tiếp ra tay hay là mời cao thủ mạnh hơn nữa tới?
Bất quá hơn phân nửa Trảm Trần trong gia tộc đều bị phái ra đi tìm Lăng Hàn. Trừ hắn ra cũng chỉ còn lại một Nhất Trảm khác. Còn có Đinh Diệu Long nữa.
- Ác tử, ngươi tới chịu chết sao?
Một lão giả có chòm râu trắng kêu lên, đó chính là Hằng Hà cảnh của Đinh gia, dù là Tiên vực, cũng không phải mỗi một người đều có thể nhẹ nhõm tu luyện tới Sáng Thế cảnh.
Lăng Hàn liếc mắt nhìn về phía lão giả kia, phanh một cái, dưới áp lực khủng bố, lão giả này lập tức bị chấn nát, hóa thành một đám huyết vụ.
- Lớn mật.
Đinh Tuấn rít gào, ở trước mắt hắn mà đối phương cũng dám ra tay giết người sao?
- Ác tử, ngươi không có tính người a.
- Vậy sao?
Lăng Hàn vươn tay, nắm thần hồn còn chưa có tán đi của lão giả kia tới, hắn lại dùng phương thức sưu hồn đối phương, miệng cũng nhanh chóng nói:
- Mười lăm tuổi cường bạo thị nữ, hai mươi mốt tuổi vì chiếm nữ nahan mà giết trượng phu người ta. Ba mươi hai tuổi tra tấn đồng nữ mười hai tuổi tới chết... ha ha, lão súc sinh như vậy còn giữ lại làm gì?
Ánh mắt Lăng Hàn lạnh lẽo, nhìn về phía người Đinh gia bốn phía.
- Đinh gia các ngươi có thể tìm ra được một người nào lương thiện không?
Người Đinh gia đều tức giận, loại chuyện này thì tính là gì chứ?
Người Tiên vực nhiều như vậy, chỉ tính riêng Thương Nguyệt thành cũng là hàng ức, cho dù mỗi ngày bọn hắn đều giết người làm thú vui, vậy cũng không thể nào giết được quá nhiều người, có gì phải bận tâm cơ chứ?
- Nhìn biểu lộ của các ngươi ta đã biết rõ.
Lăng Hàn xoa xoa tay, mặt đất rung động.
- Ông trởi đã không có mở mắt trừng phạt các ngươi, vậy thì để cho ta tới làm đi.
Sát khí của hắn lộ ra, đối với đám người mặt người dạ thú này chỉ có sát ý khôn cùng mà thôi.
Súc sinh mà thôi, cho dù giết thì như thế nào chứ?
hắn đi ra ngoài, đánh ra một quyền. Phanh phanh phanh. Lập tức có mười mấy người bị hắn đánh bại, hóa thành huyết vụ bắn tứ tung.
- Hôm nay ta nhất định sẽ làm cho Đinh gia máu chảy thành sông.
Lăng Hàn nói, thanh âm lạnh lẽo như sát thần địa ngục.
- Ác tử, dừng tay.
Đinh Tuấn gào thét, nhưng mà mỗi một quyền của Lăng Hàn đánh ra sẽ có hơn mười tộc nhân chết đi, trong đó thậm chí còn có một ít người là hậu đại trực hệ của hắn. Chuyện này bảo hắn làm sao có thể nhẫn nhịn cho được?
Hắn tung người bay ra, phát động công kích với Lăng Hàn.
- Lão tổ uy vũ.
- Lão tổ khí phách.
- Diệt ác tặc này.
Những người còn may mắn sống sót rống to, không ngờ ác tặc này lại dám một mình đi tới Đinh gia bọn hắn đại khai sát giới.
Đinh Tuấn đánh tới, đồng thời cũng thi triển bí pháp, có thể biến đổi tất cả công kích, sau đó thừa cơ ra tay, dồn người ta vào chỗ chết.
Ánh mắt Lăng Hàn càng lạnh lẽo.
- Hôm nay ta sẽ lấy lại công đạo cho Hồ gia.
Ông, thanh âm như là sấm sét, khiến cho da đầu Đinh Tuấn tê rần, hắn hét lớn:
- Hóa ra ngươi là dư nghiệt Hồ gia?
Khó trách Lăng Hàn luôn đối đầu với bổn tộc, thậm chí còn đưa tới lửa giận của Hàn gia, làm hại Tổ miếu bị hủy đi. Hóa ra, hóa ra Lăng Hàn này chính là hậu nhân Hồ gia.