Một ngàn vạn năm trước?
Mọi người không thể lật xem lịch sử thời điểm đó, nhưng mà không ít người đều lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
- Không sai, đây là lịch sử đứt gãy.
Đấu giá sư gật đầu:
- Theo như truyền thuyết, thời đại đó có Đại Đế tọa trấn, nhưng cũng có hắc ám triều dâng, từ đó dẫn phát tai nạn to lớn, thậm chí Bắc Thiên vực…
Hắn không hề tiếp tục nói, nhưng mọi người đều biết Bắc Thiên vực bị thương khí vận từ khi đó, dẫn đến cấp độ võ đạo chỉnh thể của một Thiên Vực giảm mạnh, từ đó vẫn đứng cuối trong bốn đại Thiên Vực.
Có thể làm cho một Thiên Vực ảnh hưởng lớn như thế, hơn nữa kéo dài nhiều năm như vậy, đại sự năm đó lớn cỡ nào?
Có đại năng liên tục nghiên cứu tư liệu lịch sử, thậm chí còn có người đi ngược dòng tìm hiểu thời gian, cho đến nay, việc này chính là câu đố lớn.
Như vậy, tấm da thú này có thể vạch trần lịch sử giai đoạn đó?
Lăng Hàn lại biết rõ, tuyệt đối không có khả năng là sử ký, mà là góc thứ năm của Hủy Diệt linh đồ!
- Lão phu sẽ nói rõ, da thú này xuất xứ từ Thần thú, nhưng thần tính tinh hoa trong đó đã sớm bị luyện hóa, muốn luyện hóa nó thành pháp khí là việc không thể nào.
Đấu giá sư cười nói.
Lời này làm cho các Tôn Giả thất vọng, bọn họ rất muốn xuất thủ thu da thú và luyện thành pháp khí, hoặc lĩnh ngộ thiên đạo trong đó, bởi vì Thần thú trời sinh gần với đạo nhất.
Nhưng thần tính tinh hoa đã mất, thứ này có thể làm được cái gì?
- Hiện tại, da thú có đặc tính rất kiên cố, nếu như đắp lên người, lợi khí khó thương.
Đấu giá sư nói.
Các Tôn Giả lắc đầu, đến cảnh giới như bọn họ, trừ Tôn Giả bảo khí có thể gia tăng chiến lực, xuất thủ đều là thiên địa đạo tắc, cần gì dùng lợi khí chém lên người.
Cho nên, công hiệu của da thú gần như bằng không.
Tốt!
Lăng Hàn khen hay trong lòng, hắn hi vọng đấu giá sư giảm bớt giá trị của da thú càng nhiều càng tốt, như thế cũng không cần lo lắng bị những Tôn Giả kia tranh đoạt.
- Nhưng mà, dù nói thế nào, đây cũng là da Thần thú, hơn nữa, phù văn huyền diệu không gì sánh được, nói không chừng ẩn chứa bí mật kinh thiên nào đó.
Đấu giá sư cũng lượn quanh về vị trí cũ, không thể nói khuyết điểm thêm nữa.
Nhưng nơi này có rất nhiều Tôn Giả Đế tộc, nếu cố ý không nói khuyết điểm, vậy sau này sẽ dẫn phiền toái lớn.
- Tốt rồi, giá khởi đầu một trăm vạn Đạo thạch.
Đấu giá sư nói.
Một trăm vạn Đạo thạch là con số không nhỏ, nhưng dùng mua da Thần thú cũng không thiệt thòi.
- Một trăm vạn.
Có tên Tôn Giả nói, hắn cười một tiếng, sau đó nói:
- Mua cất giữ cũng được, dù sao cũng là da Thần thú.
Các Tôn Giả cũng cười theo, nhưng cũng không có người đấu giá, da Thần thú không có thần tính tinh hoa, trừ nhìn thì nó có công dụng gì chứ?
A đúng rồi, làm da thú cho cháu trai, dùng để hộ thân?
Khốn kiếp, nó có khác gì Thế Tử Phù chứ, còn cần một trăm vạn Đạo thạch? Ngươi thấy Tôn Giả tiện tay là có thể thu hoạch rất nhiều Đạo thạch sao?
- Một trăm mười vạn.
Có người mở miệng tăng giá.
Không phải Lăng Hàn, là Đinh Thụ.
Lăng Hàn rung động, tại sao hắn lại quên gia hỏa này chứ?
Người khác nhìn không ra da thú trân quý, nhưng Đinh Thụ tu luyện năng lượng hủy diệt, hắn làm sao không biết thứ này?
Tên Tôn Giả nghe có người tăng giá thì sững sờ, không nghĩ tới lại có tiểu bối cạnh tranh với mình, hắn nghĩ nghĩ lại bật cười một tiếng, cũng chỉ đùa giỡn, không cần thiết chấp nhặt với tiểu bối.
Hắn không có mở miệng, từ bỏ cạnh tranh.
- Một trăm mười vạn, còn có ai tăng giá không?
Đấu giá sư nhìn đám người, có chút không vừa ý, dù sao cũng là da Thần thú.
- Một trăm hai mươi vạn.
Lăng Hàn mở miệng.
- Một trăm ba mươi vạn.
Không cần đấu giá sư chọc vào, Đinh Thụ lập tức tăng giá, hắn nhất định phải đạt được.
- Một trăm bốn mươi vạn.
- Một trăm năm mươi vạn.
Lăng Hàn mở một lần miệng, Đinh Thụ lại tăng giá, hắn hùng hổ dọa người.
A, là ai đã nói Phật tộc bốn vực là người một nhà, tương thân tương ái nâng đỡ lẫn nhau?
Tất cả mọi người đang xem trò hay, không nghĩ tới da Thần thú bị hai tiểu bối Phật tử Phật tộc tranh đoạt dữ dội nhất.
A, đây thật sự là bảo vật hay sao, tại sao lại tranh đoạt dữ dội như thế?
Thế nhưng mà đại năng Đế tộc không có nhìn ra mánh khóe, nếu không, làm sao có thể lấy ra đấu giá? Từ điểm đó mà nói, dường như không có giá trị cạnh tranh.
- Hai trăm chín mươi vạn.
Thạch Nguyên Chẩn mở miệng, hắn biến thành người cạnh tranh thứ ba.
Tình huống như thế nào?
Mọi người sững sờ, sau đó hiểu rõ.
Thạch Nguyên Chẩn bị Lăng Hàn cùng Đinh Thụ đánh thảm bại, mất hết thể diện, hắn không thể đòi lại thể diện ở phương diện thực lực, cho nên hắn muốn buồn nôn hai người.
- Ba trăm vạn.
Đinh Thụ không để ý.
- Ba trăm năm mươi vạn.
Thạch Nguyên Chẩn bắt đầu tăng giá trên diện rộng.
- Bốn trăm vạn.
Đinh Thụ lập tức theo vào, cũng không cho Lăng Hàn cơ hội mở miệng.
- Bốn trăm năm mươi vạn!
Lăng Hàn trong lòng hơi động, hắn cần gì tranh với Đinh Thụ chứ? Hắn đã tu bốn góc Hủy Diệt linh đồ, trong đó hai góc dùng để trao đổi với Đinh Thụ trao đổi, một cái khác lấy ra trao đổi, cho nên hắn còn có hai góc linh đồ để trao đổi.
Bởi vậy, nhường góc linh đồ này cho Đinh Thụ thì như thế nào, hắn hoàn toàn có thể đổi lấy là được
Như thế cả hai cùng có lợi.
Tốt.
Lăng Hàn không lên tiếng nữa, vạn nhất Đinh Thụ đoạt không qua Thạch Nguyên Chẩn, hắn đấu giá cũng không muộn.
Thạch Nguyên Chẩn tăng giá thêm mấy giá, sau khi đẩy giá da Thần thú lên sáu trăm vạn Đạo thạch thì hắn không dám chơi tiếp, sợ Đinh Thụ đột nhiên nhượng bộ, khi đó hắn sẽ ăn sạch da thú.
- Sáu trăm vạn lần một.
- Sáu trăm vạn lần hai.
- Sáu trăm vạn lần ba.
- Thành giao.
Đấu giá sư giải quyết dứt khoát, sáu trăm vạn, miễn cưỡng đạt tới số lượng hắn muốn.
Sau đó bảo vật khác được đưa lên đài, nhưng Lăng Hàn không có hứng thú, đây chẳng qua là tiên thuật mà thôi, hắn không thiếu thứ này, trừ phi cho hắn Đế kinh, bằng không chỉ là Đế thuật cũng khó gây nên hứng thú của hắn.
Dù sao, hắn đạt được không ít Đế thuật, đã sớm đầy đủ.
Đế kinh càng nhiều càng tốt, đây là đại đạo của Đại Đế, ý nghĩa tham khảo cực lớn, chỉ tiếc, Đế kinh là căn bản của Đế tộc, có ai mang ra đấu giá?
- Ai, chỉ có thể tìm kiếm Đại Đế như Thiên Lạc Thánh Hoàng.
Lăng Hàn nói thầm trong lòng.
Lần này đấu giá hội này kết thúc mỹ mãn, Lăng Hàn lập tức đi tìm Đinh Thụ.
- Trên người ngươi quả nhiên không chỉ có một góc linh đồ!
Không đợi Lăng Hàn mở miệng, Đinh Thụ đã nói ra trước.
Bằng không Lăng Hàn sẽ không dễ dàng từ bỏ tranh đoạt như vậy, hiện tại khẳng định sẽ đến trao đổi.
Lăng Hàn mỉm cười:
- Ngươi thông minh như vậy, cũng không cần ta nhiều lời, trao đổi đi.
- Ta còn không có học!
Đinh Thụ cường điệu nói.
- Không sao, phần của ta ngươi cũng không có học.
Lăng Hàn cười nói:
- Xong đổi trở về, không giống sao?
- Ngươi nói có đạo lý, ta không cần phản bác.
Đinh Thụ thở dài, hắn luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào.
A, không phải linh đồ này là hắn mua sao, tại sao là Lăng Hàn học trước?
Hắn cũng không cự tuyệt trao đổi linh đồ với Lăng Hàn, bởi vậy hắn gật đầu.