Hiểu rồi!
Nhất định là đại ca đang dùng kế, trước khiến cho hắn mất cảnh giác, sau đó sẽ tùy thời ra tay, một đòn đắc thủ.
Đáng khen. Không hổ danh là đại ca của bọn họ.
Ở trong lòng các tiểu đệ đều đang nghĩ như vậy. Đối với lão đại, trong lòng bọn họ nhất thời dâng lên lòng kính ngưỡng, như nước sông cuồn cuộn, liên tục không dừng.
Lăng Hàn nhìn tên lão đại này, thản nhiên nói:
- Vậy ý của ngươi là không đánh cướp ta?
- Không không không, làm sao dám!
Lão đại này liền vội vàng lắc đầu, mồ hôi lạnh cũng chảy xuống.
Sách, lão đại hành động thật là giỏi!
Ở trong lòng các tiểu đệ lại nói. Đối với lão đại, bọn họ càng thêm kính phục.
Lăng Hàn lắc đầu, nói:
- Như vậy sao được, làm người nói ra phải giữ uy tín. Đã nói rõ là muốn đánh cướp, cũng không thể bỏ dở nửa chừng.
- Gia, ta sai rồi.
Lão đại này quỳ xuống. Mãnh nhân dám coi Hồng Thiên Lượng thành miếng thịt lót, hắn thật sự không thể trêu vào được. Cho dù ở chỗ này không thể giết người, nhưng bọn họ cũng không muốn cứ đợi ở chỗ này.
A, lão đại lần này hi sinh cũng quá lớn.
Vì mê hoặc đối thủ, cần phải làm đến mức như vậy sao?
Bọn họ nhìn nhau. Tất cả đều từ trong ánh mắt của đối phương thấy được cảm giác khó có thể. Nếu như đổi lại là bọn họ, tuyệt đối không có khả năng hi sinh như thế.
Lão đại, ngươi thực sự quá vĩ đại.
Bọn họ cũng đã chuẩn bị tốt sẽ ra tay, sao có thể chờ lão đại đột nhiên bị gây khó dễ.
Lăng Hàn cười:
- Thật sự không đánh cướp?
Lão đại này đầu lắc giống như trống bỏi:
- Không dám! Tuyệt đối không dám!
Lăng Hàn gật đầu:
- Nếu không đánh cướp, vậy thì đi đi. Chung quy sẽ không muốn lừa cơm của ta chứ?
- Đi! Đi! Lập tức đi!
Lão đại này thở phào nhẹ nhõm. Có thể toàn thân trở ra như vậy, thực sự không thể tốt hơn.
Hắn bò dậy, vung tay lên, nói:
- Còn không mau mau cút đi cho lão tử!
Các tiểu đệ mờ mịt. Nói rõ trước là mê hoặc đối thủ, sau đó sẽ hạ thủ mà?
Mê hoặc như vậy là thành công, nhưng thế nào lại không hạ thủ?
- Còn đứng ngây ra đó làm cái gì? Nhanh cút xéo cho ta!
Lão đại này quát to. Các ngươi làm vậy là muốn gây phiền toái cho hắn sao? Thật vất vả mới khiến cho tuyệt thế mãnh nhân này đồng ý thả bọn họ đi.
Các tiểu đệ tuy rằng không giải thích được, nhưng lão đại nói đương nhiên là phải nghe theo. Tất cả đều theo hắn rời đi.
Lăng Hàn không khỏi mỉm cười. Thật không nghĩ tới Hồng Thiên Lượng còn có chút tác dụng.
Nếu như để cho Hồng Thiên Lượng biết được điều này, chắc hẳn ngay cả máu hắn đều ói ra. Lẽ nào giá trị cuộc đời của hắn chính là chấn áp mấy tên côn đồ thôi sao?
Một đêm trôi qua. Ngày hôm sau Lăng Hàn cùng Hoán Tuyết tiếp tục rời đi. Xui xẻo cho Hồng Thiên Lượng vẫn nằm ở đó. Tin tưởng lấy khí lực của cho dù bị đông lạnh một buổi tối cũng sẽ không bị cảm mạo gì.
Lăng Hàn một lần nữa nghiên cứu Dưỡng Nguyên Hồ Lô một chút. Hắn phát hiện năng lượng thần kỳ ở đây lại có, hơn nữa còn đạt tới trình độ tương đối nồng đậm.
Hắn hiểu rõ, chỉ cần không có vật còn sống, hồ lô liền sẽ sinh thành năng lượng bổ dưỡng. Mà một khi có tiến vật còn sống vào, năng lượng này liền sẽ bắt đầu tẩm bổ, tiêu hao hết mới thôi.
Thảo nào lại có tên là Dưỡng Nguyên Hồ Lô.
Đáng tiếc, Lăng Hàn cũng không phải là Hồng Thiên Lượng. Quang não của hắn không có cách nào nối mạng. Bởi vậy, hắn cũng không tra được nhiều tư liệu có liên quan tới Dưỡng Nguyên Hồ Lô.
Hai người không ngừng di chuyển. Khu vực này thật sự rất lớn. Trong lúc đó khó tránh khỏi lại bị người cướp đoạt. Kết quả tất nhiên là bọn họ cướp ngược lại người khác. Điều đó cũng khiến cho Lăng Hàn thu được càng lúc càng nhiều Hồng Vân Thạch.
Ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm. Thời gian trôi qua rất nhanh. Dần dần càng tới gần thời hạn sàng lọc kết thúc, những người dự thi này cũng trở nên điên cuồng. Giữa bọn họ phát sinh tình hình công kích càng lúc càng nhiều.
Lăng Hàn tất nhiên không sao. Hiện tại hắn tuyệt đối là vô địch ở trong Thông Mạch Cảnh. Cho dù Hồng Thiên Lượng và Cát Thu Lĩnh loại người đả thông hai mười mạch này liên thủ, hắn cũng không sợ. Mười người tới cũng không đủ nhìn.
Hắn đang nghiên cứu Dưỡng Nguyên Hồ Lô. Mỗi ngày hắn đều sẽ đi vào tu luyện. Hắn phát hiện năng lượng trong đó tuy rằng có thể dùng để tu luyện, nhưng thực sự nâng cao đối với tinh thần lực lại lớn hơn nữa.
Dưỡng Nguyên Dưỡng Nguyên, dưỡng chính là nguyên thần!
Lăng Hàn không khỏi vui mừng bất ngờ. Bởi vì mãi cho đến tận bây giờ, phương pháp và thủ đoạn nâng cao bí lực, rèn luyện thể phách cũng rất nhiều. Cũng không thiếu đan dược, thiên tài địa bảo. Khác biệt chỉ là chuyện đắt hay rẻ mà thôi.
Nhưng, lại có công pháp nâng cao tinh thần lực sao? Mà bảo quả vô giá muốn mua cũng không được. Sau khi hắn thu được danh hiệu đứng đầu luận võ Hổ Cứ Thành, mới có thể có được một viên Kỳ Vân Quả.
Dưỡng Nguyên Hồ Lô có thể khiến cho tinh thần lực lớn mạnh. Đây tuyệt đối là chí bảo.
Hồng Thiên Lượng chắc cũng chỉ là kiến thức nửa vời. Hắn chỉ cho rằng Dưỡng Nguyên Hồ Lô có thể tẩm bổ thân thể, nâng cao trình độ sinh mạng mà thôi. Nhưng hắn căn bản không biết, nó nhằm vào chính là thần thức.
Cái này lại không cần nói cho đối phương biết.
Lăng Hàn hết sức hài lòng. Tinh thần lực hiện nay chỉ có thể sử dụng ở trên luyện đan và trận đạo. Nhưng hắn có cảm giác, chắc là võ đạo vừa mới bắt đầu phát sinh, sau này nhất định còn có công dụng lớn hơn.
Ngày thứ bảy, ngày thứ tám. Đến thời gian ngày thứ chín, mọi người càng trở nên điên cuồng hơn, hoàn toàn mất đi lý trí.
Vốn người yếu không dám tập kích cường giả. Nhưng bây giờ lại có chuyện như vậy phát sinh.
Có người dùng phục kích, có người yếu ớt lại liên thủ với nhau. Nói tóm lại, khắp nơi đều đang chiến đấu.
Lăng Hàn cùng Hoán Tuyết lại đi tới dưới một ngọn núi. Ở đây dựng thẳng một tấm bảng hiệu, viết sáu chữ:
- Phía trước nguy hiểm, cấm vào.
- Thiếu gia, chúng ta vẫn quay lại đi.
Hoán Tuyết lá gan rất nhỏ. Đây là do xuất thân của nàng quyết định, nhãn giới còn chưa mở rộng ra.
Lăng Hàn lại hứng thú mười phần, nói:
- Không có việc gì, trong quy tắc sàng lọc cũng không có nói chỗ nào không thể đi vào. Cho nên, vào xem cũng không sao.
- Nhưng thiếu gia, bên trong rất nguy hiểm!
Hoán Tuyết nhỏ giọng nói. Nàng vừa lo lắng cho sự an toàn, lại không dám đối nghịch lại với thiếu gia nhà mình.
- Nếu như có nguy hiểm, chúng ta còn có thể trốn ở trong hồ lô. Không sợ.
Lăng Hàn nếu đã cảm thấy hứng thú, lại làm sao có thể vì mấy câu mà bỏ đi chủ ý.