- Ha ha ha ha, bản tọa rốt cục sống lại!
Đứa bé trai này phát ra thanh âm non nớt, nhưng ngữ khí lại như ông cụ non. Hắn liếc mắt nhìn Lăng Hàn, không khỏi ngạo nghễ nói:
- Tiểu bối, thấy lão tổ tông còn không quỳ xuống?
Lăng Hàn đầu tiên là cả kinh, đây là yêu quái từ đâu tới? Nhưng hắn lập tức phát hiện, đứa bé trai này chỉ là Luyện Thể Cảnh, vậy còn có kiêng kỵ gì, liền lấy tay tóm tới.
- Lớn mật, lại dám vô lễ với lão tổ tông, xem bản tọa làm sao trừng trị ngươi!
Bé trai kia tức giận nói, vù, hắn tỏa ra Long uy đáng sợ, chí cao chí thượng, tin tưởng Tiên Vu Thông, Văn Nhân Kiệt ở đây cũng không nhịn được quỳ xuống, cái này không quan hệ với tu vi, thuần túy là nghiền ép trên huyết mạch.
Nhưng Long uy như vậy đối với Lăng Hàn có điểu dùng? Hắn không phải Long tộc, hơn nữa tu ra Kiếm Tâm, có Hắc Tháp tọa trấn ở trong người, không sợ nhất chính là uy thế tinh thần.
Bàn tay nắm tới, bé trai đã lọt vào trong tay hắn, Lăng Hàn cười hì hì, đánh đến cái mông. Đùng đùng đùng, nhất thời để bé trai kêu to oa oa, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ chót.
Quá bi phẫn, hắn là thân phận gì, lại bị một hậu bối đánh đòn, hơn nữa còn đánh cởi truồng, điều này làm cho hắn tức đến ói máu.
- Tiểu bối, mau dừng tay! Ngươi biết bản tọa là ai không?
Bé trai kêu to oa oa, không ngừng giãy dụa.
Lằng Hàn hừ một tiếng nói:
- Không phải là con Á Long lúc trước sao? Kiêu ngạo cái gì chứ?
Bé trai không khỏi ngẩn ra:
- Vì sao ngươi lại đoán như thế?
- Mẹ kiếp, nếu như ngươi không phải con Á Long kia, thì làm sao có thể lấy ra tinh hoa trong răng của Chân Long? Hơn nữa, dáng dấp như ông cụ non, khiến người ta nhìn đã muốn đánh!
Lăng Hàn tức giận nói, nhưng không có đánh nữa, tiện tay ném bé trai qua một bên, sau đó cho nó một bộ quần áo.
Bé trai mặc vào, nhưng quần áo của Lăng Hàn, đối với hắn mà nói thì hơi lớn, dài đến chân cũng không nhìn thấy. Hắn không khỏi phiền muộn nói:
- Lẽ nào không có quần áo nhỏ hơn sao?
- Có, bất quá là con gái mặc, ngươi có muốn hay không?
Lăng Hàn nói.
Bé trai do dự một chút, lắc lắc đầu nói:
- Bản tọa vẫn là mặc bộ này đi.
Hắn cuốn tay áo và ống quần lên, nhưng quần áo rộng quá mức, nhìn vẫn không ra ngô ra khoai, để Lăng Hàn nhịn không được cười to.
- Nếu biết thân phận của bản tọa, lại còn dám chê cười, ngươi sống thiếu kiên nhẫn sao?
Bé trai hung tướng nói.
Đùng!
Lăng Hàn cốc đầu nó một cái, nhất thời để bé trai ôm đầu kêu đau:
- Làm sao, mới vừa rồi còn không đánh phục ngươi?
Bé trai không rõ nói:
- Tại sao ngươi không bị Long uy của bản tọa ảnh hưởng? Tuy tu vi của bản tọa hoàn toàn biến mất, tất cả làm lại từ đầu, nhưng từ răng của Chân Long súc tích thân thể lần nữa, Long uy mạnh nhất thiên hạ, bất kỳ hậu duệ Long tộc nào cũng phải bị ảnh hưởng!
Lăng Hàn cắt một tiếng, nói:
- Trợn to mắt chó của ngươi nhìn cẩn thận, ta không phải hậu duệ Long tộc?
- Cái gì, ngươi không phải hậu duệ của Long tộc?
Bé trai không thể tin tưởng.
- Nhưng bản tọa rõ ràng cảm ứng được khí tức của Long tộc ở trên thân thể ngươi!
Cái này rất bình thường, vợ của hắn là Long tộc, nhi tử cũng có huyết mạch Long tộc, hơn nữa hắn còn tu luyện Cửu Long Bá Thể thuật, trên người có chút "Long vị" thì có gì kỳ quái? Lăng Hàn nâng bé trai lên nói:
- Đúng là quên hỏi ngươi, ngươi tên gì nhỉ?
Bé trai nỗ lực bày ra vẻ mặt nghiêm túc, ôm hai tay trước ngực, giả vờ thâm trầm, chỉ là bị Lăng Hàn nắm cổ áo, thân thể không ngừng đảo quanh, nhất thời để nghiêm túc của hắn không còn sót lại chút gì.
Hắn thẹn quá thành giận nói:
- Coi như ngươi không phải hậu duệ Long tộc, nhưng bản tọa là tiền bối không biết bao nhiêu năm trước, ngươi nhất định phải duy trì tôn kính nên có với bản tọa. Huống hồ, nơi này còn cần bản tọa đến cứu vớt!
Trong lòng Lăng Hàn hơi động, năm đó Á Long cực kỳ mạnh mẽ, ngay cả Thần linh hạ giới cũng không thể giết chết, vậy khẳng định sẽ biết chân tướng thanh toán. Hiện tại vượt qua vô số năm tháng sống lại, hắn chắc chắn sẽ không bất đắc dĩ chết già nữa.
Cái gọi là cứu vớt, lẽ nào cũng muốn khai thiên sao?
Hắn không có trực tiếp hỏi, mà nói:
- Đừng tưởng rằng ta không biết, nơi quỷ quái này cần Tử Linh Chi Hoa mới Nhưng đi vào, khẳng định là ngươi giở trò, có quan hệ tới chuyện ngươi trọng sinh! Phải biết, Tử Linh Chi Hoa là ta mang đến, ta là ân nhân cứu mạng của ngươi, ngươi còn bày biện cái giá tiền bối, có phải mông lại ngứa hay không?
Tuy Tử Linh Chi Hoa kỳ thực là bọn người Từ Tu Nhiên mang đến, nhưng Lăng Hàn cần nói rõ với đối phương sao?
Khí thế của bé trai không khỏi yếu đi, bị Lăng Hàn nói trúng rồi, then chốt để hắn sống lại chính là Tử Linh Chi Hoa, đây ắt không thể thiếu, từ điểm đó mà nói, Lăng Hàn đúng là ân nhân cứu mạng của hắn.
Hắn hừ một trận nói:
- Cũng được, bản tọa sẽ nói cho ngươi biết tên thật của bản tọa! Bản tọa lấy Hách Liên làm họ, tên Thiên Vân, chính là Á Long mạnh nhất Hằng Thiên Đại Lục!
Hắn dào dạt đắc ý, để Lăng Hàn không khỏi xem thường.
Xem ra, có lẽ vì tân sinh, tính cách của Á Long cũng phát sinh biến hóa lớn, bằng không một vị đại năng Phá Hư hai mươi tinh cần kiêu ngạo như thế sao? Nhân vật như vậy căn bản không cần người khác tán đồng, ngay cả Thần linh hạ giới cũng Nhưng ngang hàng, mạnh đến không cách nào hình dung.
Có điều, lấy Hách Liên làm họ? Lẽ nào là lão tổ tông của Hách Liên Dung? Dựa vào, vậy tuyệt không thể cho hắn biết vợ của mình là Hách Liên Tầm Tuyết, bằng không tên này nhất định sẽ kiêu ngạo chết mất, ở trước mặt hắn bày biện cái giá trưởng bối.
Lăng Hàn đưa tay chém xuống, tâm ý uy hiếp mười phần, sau đó mới nói:
- Ngươi rõ ràng đã chết không biết bao nhiêu vạn năm, tại sao lại phục sinh?
- Hừ, bản tọa là cường giả cỡ nào, sống thêm đời thứ hai lại có gì ngạc nhiên?
Hách Liên Thiên Vân hừ hừ nói.
Lăng Hàn đương nhiên sẽ không tin tưởng, ở Thần giới để linh hồn chuyển thế cũng cực kỳ khó khăn, ở Hạ giới hiển nhiên càng khó. Có điều, mọi người lần thứ nhất gặp mặt, cho dù hắn có ân cứu mạng, Hách Liên Thiên Vân cũng há Nhưng dễ dàng thổ lộ bí mật?
Muốn biết bí mật của người khác, trước phải thổ lộ bí mật của mình, mới có thể thắng được tín nhiệm của người khác.
Lăng Hàn nói:
- Ngươi nói cứu vớt thương thiên đại địa, có phải là chỉ khai thiên không?
Ầm!
Dù cho đây là Quỷ Long Quật, có thể nói là thiên địa độc lập, nhưng khi Lăng Hàn nói ra hai chữ "khai thiên", bốn phía vẫn vang lên tiếng sấm dậy.
---------------