- Đoạn Chính Chí!
Mí mắt của Quảng Nguyên muốn nứt ra. Hắn và bộ Thi Binh kia đấu kịch liệt, muốn đánh bay tảng đá chặn đường này, đuổi theo Đoạn Chính Chí, đòi công đạo với đối phương. Nhưng Thi Binh hung hãn không sợ chết, không sợ đau đớn, một bước cũng không nhường, cùng hắn chiến đến kịch liệt.
- Kỳ quái, Đoạn Chính Chí lại đi như thế?
Nhạc Khai Vũ kinh ngạc. Chỉ cần cường giả Thần Thai Cảnh ra tay, muốn bắt ba Linh Hải Cảnh như bọn hắn tuyệt đối là chuyện dễ dàng.
Lăng Hàn cười nói:
- Đoạn Chính Chí có niềm tin tuyệt đối, nên mới xem thường ra tay.
- Hiện tại thân hãm trùng vây, ngươi còn cười được?
Nhạc Khai Vũ nhe răng nói.
- Vậy ngươi muốn ta phải có vẻ mặt gì?
Lăng Hàn cười ha ha, rất hào khí nói:
- Yên tâm, nếu ta mang bọn ngươi vào, cũng sẽ mang bọn ngươi trở ra!
- Hi vọng không phải ba bộ thi thể.
Nhạc Khai Vũ thở dài nói.
- Không phải ba bộ thi thể, mà là ba bộ Thi Binh!
Ngoài cửa có thanh âm truyền tới. Nhưng không phải của Đoạn Chính Chí, mà thuộc về một người đàn ông khác.
- Còn có người khác?
Nhạc Khai Vũ biến sắc .
Lăng Hàn lườm hắn một cái nói:
- Cái này không phải phí lời sao ? Toàn bộ Đoạn phủ có bao nhiêu người, nếu như mỗi người đều là Thi Binh, ban ngày không phải sẽ lòi đuôi sao? Bọn họ mới là đệ tử chân chính của Thiên Thi Tông, Thi Binh chỉ là công cụ.
- Ồ, một thiếu niên nho nhỏ, lại hiểu rõ bản tông như vậy?
Bên ngoài truyền đến âm thanh kinh ngạc.
Lăng Hàn nhìn Nhạc Khai Vũ gật gù nói:
- Ngươi đi giúp Quảng lão ca, chúng ta giết ra ngoài!
Nhạc Khai Vũ gật đầu, thân hình nhảy lên, vượt qua đỉnh đầu của Quảng Nguyên, đánh tới con Thi Binh kia. Vừa nãy Quảng Nguyên và Thi Binh liều mạng, cả hai đều lùi về sau, Nhạc Khai Vũ liền bù đắp, lại oanh một cái, nhất thời làm cho Thi Binh kia lùi liên tục.
- Ồ, tại sao ta phải nghe lời của tiểu tử đó?
Nhạc Khai Vũ gãi gãi đầu. Mới vừa rồi không có ngẫm nghĩ cứ dựa theo Lăng Hàn nói đi làm, bây giờ suy nghĩ một chút liền để hắn phiền muộn. Hắn mới là sư huynh nha !
Quảng Nguyên lại thay thế vị trí của hắn, đấm ra một quyền.
Căn phòng mới bao lớn, dưới ba quyền, Thi Binh đã bị ép ra ngoài, ba người thừa cơ lao ra. Nhưng bọn họ nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, thì không khỏi nhe răng.
Thật nhiều Thi Binh, nhưng cũng có rất nhiều người hình thái bình thường. Hiển nhiên, những người này là đệ tử của Thiên Thi Tông, khống chế Thi Binh.
- Ồ, đó là Trương gia Tam Trưởng lão Trương Hổ!
Nhạc Khai Vũ đột nhiên kinh ngạc thốt lên, chỉ vào một bộ Thi Binh nói, sau đó lại chỉ vào một Thi Binh khác.
- Lý gia Lý Định Nhất!
Hắn lại chỉ vào Thi Binh thứ ba.
- Cổ gia Cổ Thuận Thông!
Hắn điểm qua từng cái, chí ít nhận ra mười mấy tên Thi Binh trước người, không khỏi ngơ ngác nói:
- Các ngươi thực điên rồi! Những người này đã chết, các ngươi còn đào bọn họ ra luyện thành Thi Binh!
- Chậc chậc chậc, cái gì gọi là điên rồ? Dù sao người cũng đã chết, lẽ nào để bọn hắn phân hủy? Tiếp tục cống hiến không phải càng tốt hơn sao?
Một tên nam tử gần năm mươi tuổi nói.
- Còn có ba người các ngươi, thời điểm động thủ, chúng ta sẽ tận lực ôn nhu, sẽ không phá hoại thân thể của các ngươi quá nghiêm trọng. Ba tên Linh Hải Cảnh, nếu như may mắn, luyện thành Thi Binh cũng có thể có thực lực như vậy.
- Người điên! Tất cả đều là người điên!
Nhạc Khai Vũ lạnh lùng nói. Hắn lấy ra một đôi quyền sáo, lập tức kích hoạt, có từng đạo mạch văn màu vàng sáng lên. Chiến ý của hắn như ngọn lửa phóng lên trời.
- Giết bọn họ!
Những người kia của Thiên Thi Tông khống chế Thi Binh, vây về phía ba người Lăng Hàn.
Giới hạn ở cảnh giới cùng điều kiện dưỡng thi, bình thường đệ tử của Thiên Thi Tông chỉ có thể dưỡng một Thi Binh, số ít người có thể dưỡng hai con. Đệ tử nơi này hiển nhiên đều là phổ thông, không thể như Dung Hoàn Huyền có Tam Sinh Thi Quan, bởi vậy, mỗi người đều chỉ nuôi một Thi Binh.
Nhưng nơi này có mười mấy người, tự nhiên cũng có mười mấy con Thi Binh. Mỗi một con đều ở Linh Hải Cảnh, là Ngân Giáp Thi cấp một. Số lượng chiếm tuyệt đối, lại thêm Thi Binh không sợ chết, không sợ thương, đối phó ba Linh Hải Cảnh còn không đơn giản sao?
Vẻ mặt của Nhạc Khai Vũ và Quảng Nguyên đều lẫm liệt, đặc biệt là Quảng Nguyên. Hắn muốn thay Nông Thanh Duyệt đòi một công đạo, thì càng cần bảo vệ tính mạng của mình. Người yếu chỉ có thể kêu rên, cường giả là thông qua quả đấm nói chuyện.
Thi Binh không có tình cảm, không biết nói chuyện. Ở dưới mệnh lệnh, bọn nó giết về phía ba người Lăng Hàn.
Nhạc Khai Vũ và Quảng Nguyên lập tức ra tay, oành oành oành oành… Bọn họ đã chiến cùng Thi Binh.
Hai người này đều không có kinh nghiệm chiến đấu với Thi Binh, đối phó Thi Binh như nhân loại, nhiều lần để mình lâm vào hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc. Bởi vì ngươi đối chiến võ giả, có thể một quyền đánh về đầu của đối phương, bức đối phương triệt chiêu, nhưng Thi Binh không để ý nhiều như vậy! Ngươi muốn đánh liền đánh, ta cũng đánh đầu của ngươi một quyền, hoặc chém lên cổ họng của ngươi một cái.
Thi Binh trúng chiêu, cùng lắm thì đầu bị rơi, không có chuyện gì, nối trở lại là được. Nhưng võ giả trúng chiêu, còn có thể sống sao?
Bất quá hai người đều có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, rất nhanh liền điều chỉnh lại. Nhưng vẫn rất khó giải quyết Thi Binh.
Bởi vì đồ vật này bị thương như thế nào đi nữa cũng sẽ không ảnh hưởng sức chiến đấu, còn đánh như thế nào?
- Các ngươi quá yếu, qua nửa ngày còn không thu thập xong những thứ này?
Lăng Hàn thở dài.
- Ngươi đứng nói chuyện không đau eo, nếu không ngươi đến thử xem?
Nhạc Khai Vũ tức giận nói. Hắn và Quảng Nguyên đều phải đối phó bảy con Thi Binh, mỗi con đều như bất tử. Có thể chống đến hiện tại là vì lực chiến đấu của hắn kinh người, nếu như chỉ có chín tinh, vậy bây giờ khẳng định đã bị đánh gục.
Lăng Hàn cười ha ha nói:
- Thật muốn ta ra tay?
- Phí lời, nhanh lên một chút, ta sắp mệt chết rồi!
Nhạc Khai Vũ thúc giục. Đối với sức chiến đấu của Lăng Hàn hắn vẫn là tương đối tin tưởng.
- Chúng ta đánh cuộc, lấy mười hơi thở, ta có thể giết chết hết thảy những Thi Binh này!
Lăng Hàn không vội nói.
- Ha!
Nhạc Khai Vũ tự nhiên không tin. Tuy hắn cũng rất hi vọng Lăng Hàn có thể đại phát thần uy, giải quyết cảnh khốn khó của ba người, nhưng hắn miễn cưỡng mới có thể chống đỡ, Lăng Hàn có thể ở trong mười cái hô hấp diệt hết Thi Binh sao?
Hiển nhiên là chuyện không thể nào!
- Đánh cuộc cái gì?
Hắn lẫm liệt nói, còn không phục lắm.
- Hiện tại còn chưa nghĩ tới, sau này liền thay ta làm một việc đi!
Lăng Hàn suy nghĩ một chút nói.
- Yên tâm, nhất định ở trong phạm vi khả năng của ngươi.
- Được, vậy ngươi mau lên. Nếu ngươi thật có thể giết chết những Thi Binh này, ta nợ ngươi một cái mạng!
Nhạc Khai Vũ oa oa kêu quái dị. Bảy con Thi Binh cho hắn áp lực càng lúc càng lớn.
Lăng Hàn cười hì hì, thân hình hơi động, liền công tới một con Thi Binh. Hắn đấm ra một quyền, ma văn màu đen đan dệt ở trên nắm tay.
Oành!
Hắn và Thi Binh liều mạng một quyền, cả người bị chấn bay ra ngoài, cho thấy sức mạnh của hắn kỳ thực không bằng con Thi Binh kia. Nhưng quỷ dị chính là, cánh tay của con Thi Binh kia lại tan rã, thật giống như biến thành xương khô, dưới sự bào mòn của năm tháng mà hóa thành tro bụi.