Thời điểm Lăng Hàn đi đến khu vực chính mình chiến đấu, hắn chí ít thấy được ba người bị đánh chết, một người bị bêu đầu, một người bị đánh được hai nửa, người cuối cùng thảm hại hơn, bị đánh thành thịt nát.
Thật đúng là huyết tinh mà tàn khốc.
Hắn đứng vững ở khu vực chính mình chiến đấu, mà đối thủ của hắn cũng đã đi tới, mặc trên người khôi giáp dày cộm nặng nề, đối phương lộ ra dáng vẻ lực lưỡng.
- Tiểu tử, ngươi nhất định phải chết!
Tên nam tử áo giáp nói, thân hình hắn cao lớn hơn Lăng Hàn một cái đầu.
Chân Ngã cảnh, đệ ngũ hình.
Lăng Hàn âm thầm gật đầu, điều này nói rõ đối phương có tiềm lực xung kích Giáo Chủ, đương nhiên, có tiềm lực là một chuyện, có thể trở thành Giáo Chủ hay không lại là một chuyện.
- Tới đi.
Hắn ngoắc ngoắc ngón tay.
Đại hán mặc áo giáp bộc phát sát khí, sát khí tuyệt đối không phải một sớm một chiều hình thành, mà là không biết trải qua bao nhiêu lần giết chóc mới có thể tạo thành lực áp bách như vậy.
Đều nói Tử Vong thành là sát tràng, quả nhiên không sai, hắn vừa mới tiến vào đã có thể nghiệm rõ ràng.
- Chết!
Đại hán mặc áo giáp nhảy lên, vung mạnh tấm chắn nặng nề trong tay tấn công Lăng Hàn.
Bành!
Hắn đánh một kích rơi vào khoảng không, hắn nhếch miệng cười một tiếng, sau đó hắn như một con bạo hùng lao tới chém giết Lăng Hàn giết.
Nơi này hạn chế tốc độ thật lớn.
Lăng Hàn hiện tại có thể phát huy ra tốc độ một phần vạn so với lúc bình thường, từ đó có thể tưởng tượng, bởi vì không gian sân bãi có hạn, nếu mặc cho hắn phát huy, Lăng Hàn còn đánh cái rắm gì nữa?
Hiện tại, tốc độ mọi người giảm mạnh, giới hạn ở đó.
Hắn tạm thời không có phản kích, hắn quan sát thực lực của đối thủ.
Cùng lúc đó, trên khán đài có khách quý tiến lên.
- Diệu thiếu, thủ hạ của ngươi đã thắng chín lần liên tiếp, lại thắng một hồi là có thể đạt được mười thắng liên tiếp, đạt được phần thưởng giá trị.
Một người thanh niên nói, đối tượng hắn nói chuyện cũng là một người trẻ tuổi, thân mặc áo vàng, gương mặt đầy cao ngạo.
Người trẻ tuổi áo vàng lộ ra vẻ mặt đắc ý nhưng lại cố ý phất phất tay:
- Chút lợi nhỏ mà thôi, chỉ là một khối Nguyên Đạo thạch bính cấp, còn không có lọt vào mắt bản thiếu.
- Cũng chỉ có Diệu thiếu mới đại khí như vậy.
Người trẻ tuổi đầu tiên cảm thán.
Người trẻ tuổi áo vàng cao ngạo, hắn lộ ra tâm tình rất tốt.
Nhưng rất nhanh, nụ cười trên mặt hắn liền biến mất.
Bởi vì Lăng Hàn bắt đầu phản kích.
Chiến lực của đại hán mặc giáp không tầm thường, có thể bước vào đệ ngũ hình, nói rõ hắn có tiềm chất trở thành cường giả Giáo Chủ, nhưng lực lượng nguyên thủy chỉ đạt tới nhị thập ngũ trọng thiên, hơn nữa chỉ vận dụng tiên thuật bình thường, cho nên chỉ gia trì hai trọng thiên chiến lực.
Cho nên, hắn chỉ có chiến lực nhị thập thất trọng thiên, hắn làm sao trở thành đối thủ của Lăng Hàn?
Sở dĩ chậm chạp không có phản kích là bởi vì Lăng Hàn muốn xem chiến lực đệ ngũ hình sẽ gì đặc biệt hay không.
Làm cho hắn thất vọng là, đối phương tới tới đi đi cũng chỉ như thế, kém xa đám bọ cạp trong đầm lầy, cũng không mạnh bằng quái điểu và yêu thụ trong rừng rậm.
Lăng Hàn đã mất đi hứng thú, tùy ý xuất ra một chỉ, bành, tráng hán mặc áo giáp bị đẩy lui, hắn đặt mông ngồi xuống mặt đất, xương cốt trên người run rẩy, hắn không thể đứng dậy trong thời gian ngắn.
- Nhận thua không?
Lăng Hàn thản nhiên nói, hắn không có hứng thú giết đối thủ không cừu không oán.
Nhìn trên đài, sắc mặt người tuổi trẻ áo vàng trở nên khó coi, hắn hừ lạnh một tiếng, cất giọng nói:
- Giết hắn, nếu không ngươi chết!
Tráng hán áo giáp nghe xong, thân thể của hắn run rẩy, cũng không biết hắn lấy lực lượng từ đâu, đột nhiên hắn vùng lên và dùng tấm chắn tấn công Lăng Hàn.
Lăng Hàn cau mày, hắn xuất ra một quyền ngăn cản.
Bành!
Nắm đấm trực tiếp đánh nát tấm chắn, lực quyền khuấy động bốn phương, phốc, hắn đánh vỡ đầu của tráng hán.
Lần này thắng bại đã phân ra.
Lăng Hàn ngẩng đầu nhìn về phía khán đài, hắn nhìn người trẻ tuổi áo vàng.
Người trẻ tuổi áo vàng nhìn Lăng Hàn, hắn cười lạnh sau đó dời ánh mắt.
Hắn căn bản không đặt Lăng Hàn vào mắt.
- Diệu thiếu!
Người trẻ tuổi bên cạnh hắn hơi xấu hổ, vừa rồi hắn còn nói đối phương anh minh thần võ, kết quả tốt rồi, lại bị người ta dùng một quyền đánh nổ đầu.
Người trẻ tuổi này tên là Lưu Diệu, bản thân chỉ là Sinh Đan cảnh, nhưng phụ thân của hắn lại là một tên cao thủ Hóa Linh cảnh, là thủ hạ của Nguyên Hân Vinh một trong bảy chiến tướng dưới trướng Huyết Nha Tôn Giả, bởi vậy Lưu Diệu chính là nhị thế tổ, khó tránh khỏi có phần kiêu căng.
Sắc mặt Lưu Diệu khó coi, chỉ cần thủ hạ của hắn thắng một trận, hắn có thể cầm ban thưởng mười thắng liên tiếp. Mặc dù hắn nói hời hợt nhưng một khối Nguyên Đạo thạch bính cấp cũng đủ cho hắn tiêu dùng mấy tháng.
Hiện tại, bởi vì Lăng Hàn xuất hiện, người và vật của hắn không còn.
- Đi tìm hiểu một chút, tiểu tử này có lai lịch gì.
Lưu Diệu phân phó.
- Vâng.
Một người trẻ tuổi khác vội vàng khom người rời đi.
Chỉ chốc lát, hắn đã trở lại.
- Diệu thiếu, đó là cái người mới, tên là Lăng Hàn.
Bởi vì là người mới, cho nên tư liệu cũng ít đến mức đáng thương.
Lưu Diệu cười lạnh:
- Dám giết người của ta, tốt, ta sẽ cho hắn táng thân tại đây!
Một người trẻ tuổi khác nhổ nước bọt, đây không phải bởi vì lệnh của ngươi hay sao, bằng không Lăng Hàn đã sớm có ý dừng tay, là ngươi nhất định muốn hai người đánh nhau sống chết.
Đương nhiên hắn không dám nói ra khỏi miệng, nhỏ giọng cẩn thận nói:
- Không phải mãnh long không qua sông, người từ bên ngoài tiến đến lịch luyện phần lớn có địa vị rất lớn.
- Sợ cái gì!
Lưu Diệu trừng mắt nhìn hắn, nói:
- Cho dù là Đế tộc, tới nơi này cũng phải ngoan ngoãn nghe lời ta nói! Đây chính là Ám Vân Địa Ngục, Tử Vong thành, ở chỗ này do năm đại Tôn Giả định đoạt, cái gì Đế tộc, cái gì Thánh Địa, tất cả phải thành thật.
- Đúng đúng đúng, Diệu thiếu nói đúng.
Tên người trẻ tuổi kia vội vàng gật đầu không thôi.
- Đi, gọi hắn tới đây.
Lưu Diệu phất phất tay.
Tên kia người trẻ tuổi liền vội vàng gật đầu rời đi, thân phận của hắn thấp, chỉ có nghe nói làm việc.
Lăng Hàn thắng một trận, hắn xem như thành công tiến vào Hắc Ám sa trường, về sau chỉ cần có đối thủ xứng đôi sẽ thông tri hắn tham gia, hắn không có quyền cự tuyệt, nhưng có thể nhận thua vào thời điểm tranh tài.
Hắn đang muốn rời đi, một thanh niên trẻ tuổi đi tới.
- Có thể nói chuyện?
Người trẻ tuổi kia nói.
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng:
- Chủ tử của ngươi muốn gặp ta?
Hắn thấy rõ ràng, người này lúc trước đứng bên cạnh người trẻ tuổi áo vàng.
Người trẻ tuổi hơi xấu hổ, hắn nhanh chóng tiến lên nói:
- Tại hạ Cốc Tuyết Phong, bái kiến Lăng huynh.
Lăng Hàn gật đầu, hiển nhiên đối phương đã được tư liệu của mình.
- Được rồi, vậy chúng ta liền đi gặp được thấy một lần.
Cốc Tuyết Phong kinh hỉ, không nghĩ tới Lăng Hàn lại dễ nói chuyện như vậy.
Hắn đi trước dẫn đường, sau khi đi mấy bước, hắn quay đầu lại nói:
- Không dối gạt Lăng huynh, kỳ thật tại hạ cũng chỉ tiến vào nơi này hơn hai mươi năm trước.
- Ồ?
Lăng Hàn nhìn hắn một chút, hắn cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vì người này có thiên phú võ đạo chẳng ra làm sao cả, tiến đến lịch luyện không có ý nghĩa lớn