Hắn cũng không có thời gian đi tu đan đạo, trên căn bản mỗi ngày đều ngồi ở dưới Luân Hồi Thụ, một bên đánh bóng Sơn Hà Cảnh đến mức độ hoàn mỹ, một bên thăm dò Nhật Nguyệt đại đạo.
Chớp mắt một cái, nửa năm trôi qua.
Với Thần linh mà nói, nửa năm thực như một cái chớp mắt, nhưng đối với đám người Lăng Hàn mà nói, là hơn 100 năm ngộ đạo.
Lăng Hàn đã có đầy đủ tự tin có thể đột phá Nhật Nguyệt Cảnh, mà lúc này, Mặc gia rốt cục đưa tới một tin tức tốt, bọn họ tìm được vị trí của Ngũ Tông.
Vân Đính Tinh, ở Trường Quang Tinh Vực, cách Phi Vân Tinh chừng hơn 200 năm hành trình.
Đây là khoảng cách cực kỳ dài, bằng không Mặc gia cũng sẽ không bỏ ra lâu như vậy mới dò thăm được, bọn họ cũng thông qua một loạt thương nhân của các tinh hệ, đem tua vòi lan tràn ra ngoài, mới rốt cục biết được vị trí của Ngũ Tông.
Cũng còn tốt, Hổ Nữu cải tạo Xuyên Vân Toa, tốc độ không biết nhanh hơn tinh thuyền bình thường bao nhiêu lần, hơn nữa còn có tinh đồ, không cần phải lo lắng ở trong Tinh Vũ lạc mất phương hướng.
Gần như cần hai năm thời gian.
Rất tốt!
Lăng Hàn bắt đầu xung kích Nhật Nguyệt Cảnh.
Bảy ngày sau, hắn liền mở ra một cánh cửa lớn hoàn toàn mới, một mặt trời đỏ xuất hiện trong đan điền, mà thiên kiếp cũng đúng lúc hưởng ứng.
Lăng Hàn lại bắt đầu quá trình thống khổ, tự đánh nát thần cốt, ở dưới thiên kiếp rèn luyện, nâng cao một bước.
Mà bán đấu giá bốn giọt Thiên Nguyên Chân Dịch, lượng lớn cổ đan phương, cũng tích lũy cho Lăng Hàn lượng lớn của cải, không chỉ trả hết nợ cũ, còn dư lại rất lớn, hiện tại toàn bộ đổi thành Thần Thiết cấp bốn, dùng để cho Tiên Ma Kiếm nuốt chửng.
Cho đến lúc này, Lăng Hàn mới để Tiên Ma Kiếm cắn nuốt một khối Thần Thiết cấp bốn cuối cùng, đạt đến mức độ biến chất, bước vào cấp năm.
Người và kiếm, cùng một chỗ trải qua thiên kiếp.
Ầm ầm ầm, chớp giật đan dệt, cực kỳ đáng sợ, Lăng Hàn hóa thành xương vỡ, mà Tiên Ma Kiếm cũng hiện ra từng vết nứt, nhưng không có tách ra, mà từ trong đó không ngừng chảy ra gỉ sắt.
Đó là cặn bã, phế vật vô dụng, thanh Thần kiếm này thật giống như sinh ra linh trí của mình, chủ động tiến hóa.
Chớp giật hóa thành mưa bão, hoàn toàn ngăn trở Lăng Hàn cùng Tiên Ma Kiếm, hào quang óng ánh diệu chiếu Tinh Vũ.
Lăng Hàn độ kiếp, ở trong Thiên Lôi rèn luyện, tăng lên cảm ngộ đối với đại đạo.
Thiên kiếp đại diện cho lực lượng mạnh nhất của thiên địa đại đạo, nếu như có thể cảm ngộ đại đạo như vậy, đối với sức chiến đấu bản thân tăng lên rất to lớn.
Lăng Hàn ngộ đạo của mình.
Hắn đã nắm giữ hình thức ban đầu của Lôi Đình kiếm pháp, nhưng cái này có tiếng không có miếng, chỉ là bởi vì môn kiếm pháp này có hai loại đặc tính là nhanh cùng lực phá hoại to lớn, mới được hắn mệnh danh là Lôi Đình kiếm pháp.
Nếu như còn có thể dung hợp lực lượng Thiên Lôi, vậy Lôi Đình kiếm pháp mới xứng danh.
Thiên Lôi nhanh bực nào, nếu còn có thể lại gồm cả đặc tính như vậy thì sẽ ra sao?
Tuy Lăng Hàn hóa thành nát cặn, nhưng thần thức vững chắc, Bất Diệt Thiên Kinh rèn luyện, thần hồn của hắn cực kỳ mạnh, cho dù thoát ly hình thể hóa thành một quả cầu ánh sáng, mặc cho thiên kiếp oanh kích cũng không hư.
Kỳ thực cường độ thần hồn của hắn đã đạt đến trên Nhật Nguyệt Cảnh tiểu cực vị, dưới trung cực vị, vậy lực lượng Lôi đình của Nhật Nguyệt Cảnh sơ kỳ đương nhiên không thể thương tổn được.
Ở trong thiên kiếp, hắn có thể thể ngộ lực lượng Lôi đình tốt hơn, như thẳng tới bản chất.
- Đáng tiếc, thiên kiếp đến quá ít, hơn nữa thời gian cũng không đủ dài.
Lăng Hàn thầm nghĩ, nhưng hắn đột nhiên linh cơ hơi động,
- Cá nhân ta có thể qua thiên kiếp như vậy mấy lần, chẳng lẽ không thể mượn thiên kiếp của người khác sao?
- Nếu ta có thể nắm giữ lôi đình, vậy bất kể là kiếm pháp chi uy hay thân pháp, đều sẽ xuất hiện tăng lên to lớn.
Nửa ngày sau, Lôi Vân đầy trời tiêu tan, Lăng Hàn vận chuyển một giọt Bất Diệt Chân Dịch, thân thể lập tức hoàn toàn khôi phục, mà hắn cũng cảm giác được bản thân có biến hóa rõ ràng.
Nhật Nguyệt Cảnh.
Lực lượng của hắn so với trước khi độ kiếp mạnh mẽ hơn chí ít trăm vạn lần!
- Quả nhiên, đây là một bình cảnh lớn, sau khi vượt qua, lực lượng của ta nguyên bản có thể vượt qua Thập Tinh, hiện tại chỉ còn dư lại Lục Tinh.
- Muốn một lần nữa nắm giữ lực lượng vượt qua Thập Tinh, vậy nhất định phải tu thành Nhật Nguyệt Cảnh cực cảnh.
- Có điều, cũng chỉ có người tu ra Sơn Hà cực cảnh, ở trước Nhật Nguyệt cực cảnh nắm giữ lực lượng Lục Tinh, hơn nữa, còn phải là đạt đến Sơn Hà cực cảnh đỉnh cao.
- Sơn Hà Cảnh phổ thông, nhiều nhất nắm giữ lực lượng vượt qua Tứ Tinh, chỉ có tu thành cực cảnh mới có thể vượt qua Tứ Tinh, xem thành tựu đạt được ở trong cực cảnh, lực lượng cũng sẽ giao động từ Tứ Tinh đến Lục Tinh.
- Bây giờ lực lượng của ta có thể sánh ngang Nhật Nguyệt Cảnh trung cực vị hậu kỳ, có điều, đây chỉ là lực lượng, ở trên nắm giữ quy tắc thiên địa ta vẫn là Nhật Nguyệt Cảnh tiểu cực vị sơ kỳ, bởi vậy, coi như thêm vào một ít bí pháp, sức chiến đấu của ta cũng vượt qua cái sáu, bảy tinh.
- Vì lẽ đó, thế nhân đều nói thiên tài Ngũ Tinh ở trong truyền thuyết, cái này mặc dù có chút quá, nhưng kỳ thực rất có đạo lý, bởi vì người tu ra cực cảnh thực quá ít.
- Ồ!
Lăng Hàn sững sờ nói:
- Tiểu Tháp, sao Hắc Tháp không có thay đổi?
Hắn đột phá đại cảnh giới nha, sao Hắc Tháp còn không mở ra một tầng mới, để Ngũ hành đầy đủ?
- Còn phải tăng lên một cảnh giới.
Tiểu Tháp hiếm thấy cho một giới hạn rõ ràng.
- Cái gì!
Lăng Hàn suýt chút nữa nhảy lên.
- Phải đến Tinh Thần Cảnh mới có thể mở ra tầng thứ năm? Đây chẳng phải là nói, ta đạt đến Sáng Thế Cảnh cũng mới có thể mở ra nhiều nhất tầng thứ bảy?
- Sai, đạt đến Sáng Thế Cảnh, ngươi chỉ có thể mở ra tầng thứ sáu.
Tiểu Tháp đàng hoàng trịnh trọng nói.
Lăng Hàn kinh ngạc:
- Vậy còn có ba tầng, phải ở Tiên Vực mới có thể mở ra?
- Ừm!
Tiểu Tháp trước sau lay động, đây là ý tứ nó gật đầu.
- Vì lẽ đó, ngươi chăm chỉ tu luyện, chờ Hắc Tháp mở ra toàn bộ, ta cũng có thể khôi phục hết thảy ký ức.
Lăng Hàn suy nghĩ một chút nói:
- Nói như vậy, trí nhớ của ngươi cũng không có bị xoá sạch, mà là bị phong ấn.
- Có thể nói như vậy.
Tiểu Tháp lạnh nhạt nói.
- Thiếu niên, nỗ lực tu luyện! Ngẫm lại xem, ngươi ở Sáng Thế Cảnh đột phá, liền có thể tiến vào Tiên Vực, mà ở trong trí nhớ mơ hồ của ta, người trong Tiên Vực đều vĩnh hằng.