Lăng Hàn không sợ uy thế của Linh Anh Cảnh. Nhưng nếu bị ý chí võ đạo của Linh Anh Cảnh va chạm một cái, cấp độ kia chính là cầm trứng gà đập đá, chỉ có thể tan xương nát thịt.
Bởi vậy, khi pháp chỉ cuốn qua, hắn chỉ có thể lùi.
- Trốn a! Trốn a! Xem ngươi có thể trốn đi nơi nào?
Phong Viêm cười gằn, múa pháp chỉ đuổi theo. Theo hắn múa, uy thế của Linh Anh Cảnh càng ngày càng đáng sợ. Ngay cả cường giả Thần Thai Cảnh cũng chảy mồ hôi như mưa, những người khác thì càng không cần phải nói, đã sớm co quắp thành bùn.
Thân hình của Lăng Hàn tung bay, một bên suy tư đối sách.
Nếu hắn lấy ra Ma Sinh Kiếm, dù không thể kích hoạt ý chí võ đạo trên kiếm, nhưng bằng vào tài liệu cấp mười liền có thể ngăn cản ý chí võ đạo của Linh Anh Cảnh. Then chốt là, nếu hắn dùng ở trước mặt mọi người, sẽ đưa tới bao nhiêu chú ý?
Nếu như hắn chỉ là một người cô đơn, như vậy không sao, cùng lắm thì chạy đi nơi khác tiếp tục sinh sống là được.
Nhưng hiện tại căn bản của hắn ở Vũ Quốc, ở Đại Nguyên thành, ở Thương Vân Trấn. Hắn có thể đi, Lăng Đông Hành làm sao bây giờ? Thân nhân của hắn làm sao bây giờ?
Lăng gia đã gặp đại kiếp nạn một lần, Lăng Hàn sao nhẫn tâm bởi vì hắn, mà làm cho Lăng gia phải gánh tai ương ngập đầu?
Không được, tuyệt không thể dùng Ma Sinh Kiếm!
- Ha ha ha ha, ở dưới pháp chỉ của Linh Anh Cảnh, ngươi còn muốn trốn tới khi nào?
Phong Viêm cười to. Pháp chỉ của sư phụ hắn ban cho, dù đối đầu Vũ Hoàng hiện nay cũng có thể không sợ, huống chi chỉ là một Dũng Tuyền Cảnh nho nhỏ!
- Ngoan ngoãn nhận lấy cái chết, đừng có cầu may.
Lăng Hàn triển khai thân pháp Ảnh Phong. Cái này đồng dạng là võ kỹ Huyền Cấp thượng phẩm. Nếu bước vào Dũng Tuyền Cảnh, võ kỹ trước Hoàng Cấp đương nhiên bị bỏ qua, đều đổi thành võ kỹ Huyền Cấp.
Phong Viêm không đuổi kịp.
Hắn được truyền một bộ đao pháp Huyền Cấp thượng phẩm, hơn một tháng qua còn chưa hiểu rõ, làm sao có thời giờ đi học võ kỹ khác? Lăng Hàn lại không giống, những thứ này đều là kiếp trước hắn dùng qua. Dù cho không có, lấy lực lĩnh ngộ của Thiên Nhân Cảnh, muốn học còn không đơn giản?
- Đừng chạy!
Phong Viêm giận không nhịn nổi, nhưng lại không làm gì được Lăng Hàn. Đối phương linh hoạt như con lươn, cực kỳ trơn trượt, căn bản đánh không tới.
Lăng Hàn cười nhạt nói:
- Một khi mở pháp chỉ, ý chí võ đạo trong đó sẽ trôi qua. Hiện tại ngươi thôi phát càng mạnh, tốc độ trôi qua sẽ càng nhanh, lại có thể kiên trì bao lâu?
Nói đến hiểu rõ bí ẩn võ đạo, ai có thể hơn được hắn?
- Làm sao ngươi biết?
Phong Viêm kinh hãi. Cái này cũng là sư phụ của hắn nói cho hắn. Pháp chỉ không thể so với Linh khí, chỉ bền hơn Linh phù một ít, nhưng cũng rất có hạn.
- Ngươi không cần để ý đến!
Lăng Hàn múa trường kiếm, đánh ra mấy đạo kiếm khí. Chỉ thủ không công, đây không phải là phong cách của hắn.
Phong Viêm không cần đao. Dương động pháp chỉ, ý chí võ đạo trong đó đủ để phá hủy kiếm khí. Chỉ là trong lòng hắn càng ngày càng nôn nóng… Tiếp tục như vậy thật có thể hao đến pháp chỉ biến thành giấy vụn!
Hắn vốn là người cực kỳ cuồng ngạo, mắt lộ ra hung quang, thân hình gập lại… Đùng, pháp chỉ vỗ tới một người, ý chí võ đạo cuốn qua, đầu của người kia liền nổ tung.
Đáng thương người kia vốn là bị uy thế của Linh Anh Cảnh trấn nhiếp, chỉ có thể nằm trên mặt đất run cầm cập, căn bản không thể né tránh, trơ mắt nhìn điềm xấu giáng lâm.
- Phong Viêm!
Tất cả mọi người gào thét, tên này muốn làm gì?
- Lăng Hàn, ngươi còn dám trốn, ta liền giết sạch người nơi này!
Phong Viêm lạnh lùng nói, sát khí như sôi trào.
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người vừa giận vừa sợ. Ngày hôm nay có thể tới đều là người có máu mặt ở Hoàng Đô, thậm chí còn có mấy vị cường giả Thần Thai Cảnh! Nhưng Phong Viêm lại dám cầm tính mạng của bọn họ ra uy hiếp, quả thực là cuồng ngạo!
- Phong Viêm, ngươi thật quá mức!
Rất nhiều người đều rống to.
- Đây là ân oán giữa ngươi và Lăng Hàn, có quan hệ gì tới chúng ta?
- Không nên để cho chúng ta xem thường ngươi!
Nhưng Phong Viêm chỉ làm như không nghe thấy, hắn lãnh đạm nói:
- Một đám cặn bã, giết hết thì đã sao, ai có thể làm gì ta? Nếu như ta toàn lực ứng phó, không phải không giết được Lăng Hàn, chỉ là sẽ làm ta vạch trần lá bài tẩy, cái này không phải ta mong muốn! Nếu có thể dùng phương pháp càng thêm ung dung giết người, ta cần gì phải phí sức?
Mọi người càng thêm phẫn nộ, dồn dập quát mắng. Nhưng Phong Viêm không nói sai!
Hắn có thể xằng bậy, muốn giết người liền giết người, nhưng mọi người dám làm gì hắn? Bởi vì Phong Viêm là đệ tử của Đông Nguyệt Tông!
Ai dám động đệ tử của Đông Nguyệt Tông? Nhiều nhất chỉ trục xuất hắn ra Vũ Quốc mà thôi.
- Lăng Hàn, còn không ngoan ngoãn nhận lấy cái chết! Chẳng lẽ ngươi muốn nhiều người như vậy chôn cùng ngươi sao?
Phong Viêm cười to, thần thái cao ngạo, phảng phất mèo đùa chuột. Pháp chỉ bay múa, lại có mười mấy người bị hắn đập thành mảnh vỡ.
Tên này xác thực còn có lá bài tẩy, tỷ như Kính Quang Thể, hắn còn chưa sử dụng. Mà cái này cũng làm cho Lăng Hàn xác định, loại thể chất này là chủ động kích phát. Thể chất chủ động kích phát tất nhiên cần tiêu hao thể lực, nguyên lực hoặc hồn lực, vậy thì sẽ có một cực hạn, không thể duy trì vĩnh viễn.
Ngược lại, Nham Thạch Thể như Lăng Hàn là bị động. Không cần kích phát liền tạo ra hiệu quả, có thể coi là chủ động vận chuyển.
Còn nữa, Lăng Hàn tin tưởng Phong Viêm còn có bí mật khác. Bằng không lúc trước hắn không thể đánh hoà Đại hoàng tử, càng không thể được Linh Anh cảnh vừa ý thu làm đệ tử.
- Không nên để cho ta xem nhẹ ngươi!
Lăng Hàn chỉ nói như vậy, hắn tự nhiên không thể nghển cổ chờ chết.
- Xem nhẹ?
Phong Viêm cười ha ha, ngạo nghễ nói.
- Ngươi có tư cách gì xem nhẹ ta? Ngươi có biết ta là… khà khà, hiện tại vẫn tạm thời bảo mật đi. Ngươi muốn oanh oanh liệt liệt chết trận? Không thể! Ta chính là muốn ngươi chết uất ức!
Hắn lại nói:
- Các vị, các ngươi muốn sống cũng được. Nhưng nên vì ta làm một chuyện, bắt Lăng Hàn! Ta cho các ngươi ba tức, nếu như đến thời điểm Lăng Hàn vẫn không quỳ gối ở trước mặt ta, vậy ta chỉ có thể lấy ra pháp chỉ, giết chết hết thảy bọn ngươi!
Thật độc!
- Không nên hoài nghi quyết tâm của ta, các ngươi không nên quên thân phận của ta!
Hắn lạnh lùng nói.
Tất cả mọi người run lên. Phong Viêm không phải đệ tử phổ thông của Đông Nguyệt Tông, mà là thân đồ của một vị Thái Thượng Trưởng lão. Trước đó hắn công nhiên đối kháng Đại hoàng tử, hiện tại càng hung hãn giết người, không kiêng dè chút nào.
Phong Viêm có thể xằng bậy, nhưng ai có thể làm gì hắn?
Nghĩ như thế, Phong Viêm uy hiếp liền như đao đặt ở trên cổ bọn hắn, để bọn họ không thể không run sợ.
Lăng Hàn không nói gì, chỉ đang tìm kiếm cơ hội.
- Cơ hội đã cho các ngươi, muốn sống, liền nắm lấy!
Phong Viêm cười nói, một bên cất pháp chỉ đi. Trêu đùa tất cả mọi người ở trong tay, loại cảm giác cao cao tại thượng này để hắn rất thoải mái.
Đúng lúc này, Lăng Hàn như mũi tên bắn ra, trong nháy mắt liền xuất hiện ở trước mặt Phong Viêm. Nhân lúc đối phương thu hồi pháp chỉ, hắn ra tay như điện, trường kiếm đánh lên cổ tay của Phong Viêm.
Đùng, pháp chỉ tuột tay bay ra….