Dưỡng Hồn Thạch có thể trợ giúp dưỡng tiên đan Sinh Đan trung kỳ, còn có hiệu quả tẩm bổ linh hồn với võ giả mỗi cảnh giới, nếu không có một vị Thánh Nhân mở miệng, nói tặng kỳ ngộ này cho người trẻ tuổi, khi đó nhất định sẽ có lão quái vật Chân Ngã cảnh, Hóa Linh cảnh chạy tới.
Hiện tại, tầm bảo trong giếng cổ, mỗi người đều có cơ hội, tự nhiên tranh giành kịch liệt.
Xiu....Xiu... Xiu...uu!
Mọi người liên tục nhảy vào trong giếng cổ.
Lăng Hàn cũng không vội, này giếng cổ này là đơn hướng, cho nên, cho dù ai cướp được Dưỡng Hồn Thạch, hắn cũng có thể đoạt lấy.
Cho dù Thích Vĩnh Minh lấy được, Lăng Hàn cũng không sợ.
Bởi vì vừa rồi hắn đánh với Thích Vĩnh Minh, hắn không có sử dụng toàn bộ át chủ bài.
Hỗn Độn Cực Lôi Tháp, địa long, đây là hai át chủ bài lớn nhất của hắn.
Lăng Hàn nhảy vào trong giếng cổ, khi xuống vài trượng hắn cảm thấy có khí lạnh ập tới, toàn thân hắn nổi da gà.
Không chỉ thân thể lạnh lẽo, còn có cái lạnh xâm nhập linh hồn.
Phi thường quỷ dị, khó trách lão nhân Hắc Thạch môn liên tục cảnh cáo, cũng không phải thực lực chỉnh thể Hắc Thạch môn quá yếu.
Lăng Hàn khống chế tốc độ, hắn không rơi xuống quá nhanh, hắn mở thần ý câu thông với địa mạch.
Nơi này có địa mạch nhưng hắn kinh ngạc phát hiện, địa mạch lại là độc lập, nó không liên hệ với các địa mạch nào khác.
Việc này không đúng.
Địa mạch tương đương mạch máu của tinh thể, mỗi một địa mạch đều tương thông với nhau, làm sao có thể xuất hiện địa mạch độc lập.
Cho nên, nhất định là con người làm ra.
Nhưng người nào có thể mạnh đến mức cải biến địa mạch?
Hoặc là cường giả tuyệt thế, ít nhất là cấp bậc Thánh Nhân, hoặc là là trận sư Thánh cấp!
Lăng Hàn có thể lợi dụng địa mạch, hắn chỉ có thể xưng là tông sư, mà thánh sư có thể cải biến địa mạch, thậm chí dùng ngôi sao trong vũ trụ làm trận cơ, bố trí đại trận tuyệt thế, có thể đồ sát Thánh Nhân!
Hí!
Hắn hít khí lạnh, cho dù là Thánh Nhân hay thánh sư tham dự vào, nơi này bất phàm.
Hiện tại lui lại?
Lăng Hàn lắc đầu, nơi này có khả năng vô cùng nguy hiểm, nhưng có thể là một kỳ ngộ.
Xem trước nói sau.
Tuy chỉ có một đầu địa mạch, nhưng Lăng Hàn vẫn có thể lợi dụng, ít nhất có thể thuấn gian di động lên mặt đất dễ dàng, khi đó hắn sẽ xuất hiện gần Hắc Thạch sơn.
Giếng cổ này rất sâu, Lăng Hàn đã rơi xuống ít nhất năm phút nhưng chưa thấy đáy, hắn không ngừng rơi xuống, hơn nữa, trọng lực trong giếng rất mạnh, hắn không ngừng gia tốc rơi xuống.
Lăng Hàn vội vàng phát lực chống cự, hắn duy trì tốc độ hiện tại, nếu chạm đất với tốc độ cực cao, hắn chắc chắn sẽ tan xương nát thịt.
Lại rơi xuống vài phút, rốt cục Lăng Hàn cảm ứng được sắp tới đáy, hắn vội vàng dừng lại..
Bành! Bành! Bành!
Không chỉ có một người nhảy xuống theo hắn, có thật nhiều người không làm được, thậm chí có những người không biết sắp chạm đất cho nên va chạm vưới mặt đất.
Máu tươi bắn tung tóe, cảnh tượng rất thê thảm.
Có ít người chân chạm đất, lực trùng kích to lớn làm gãy xương, như vậy còn tốt, có vài người bị người khác rơi trúng đầu, đầu nổ tung, trực tiếp chết oan chết uổng.
Nói ra thật buồn cười, đường đường cao thủ Sinh Đan lại bị ngã chết?
Trên thực tế nó đã xảy ra, hơn nữa còn tiếp tục xảy ra.
Mặt đất quá cứng.
Đương nhiên, cao thủ như Thích Vĩnh Minh, Dịch Viện Dung có thể khống chế thân thể rất tốt, không có phát sinh sự kiện “đụng xe”.
Khó trách người Hắc Thạch môn tiến vào không thể ra, Chú Đỉnh đến nơi này chính là chịu chết.
Nhưng vấn đề là... Dưỡng Hồn Thạch đâu?
Hắc Thạch môn vứt bảo thạch vào nơi này, tảng đá không có chân, nó làm sao chạy được?
Mọi người tìm kiếm nhưng cũng không có phát hiện Dưỡng Hồn Thạch, ngược lại phát hiện một cái động đi thông tới nơi nào đó.
Này?
Chẳng lẽ động này có sinh vật nên đã lấy Dưỡng Hồn Thạch đi?
- Làm sao bây giờ?
Có người hỏi, hắn không có chủ ý.
- Tinh võng có tín hiệu, nên báo tình huống cho gia tộc biết.
- Đúng!
Mọi người liên hệ với gia tộc và tông môn của mình, tình huống bây giờ hơi khác biệt, trong giếng cổ có khả năng ẩn chứa bí mật.
Lăng Hàn đi nhanh, hắn đi vào trong động, hắn là trận đạo tông sư, có thể lợi dụng địa mạch, có thể chiến có thể lui, cho nên hắn không sợ.
Thấy Lăng Hàn xuất phát đầu tiên, những người khác vội vàng đuổi theo, với lực phòng ngự của Lăng Hàn, nếu Dưỡng Hồn Thạch tiến vào túi hắn, có ai đoạt được chứ?
Hơn nữa, tiểu tử này đi trước cũng tốt, vừa vặn có hắn dò đường, có nguy hiểm gì cũng là Lăng Hàn thừa nhận trước.
Lăng Hàn tự nhiên phát hiện người đi theo phía sau, hắn cũng đoán được suy nghĩ của đám người này, hắn cười nhạt một tiếng, muốn lợi dụng chính mình?
Hắn vừa đi vừa quan sát địa mạch.
Tình huống nơi này đặc thù, giống như có một loại lực lượng nào đó áp chế địa mạch, bởi vậy, cho dù Lăng Hàn là trận đạo tông sư, khả năng quan sát của hắn rất hạn chế.
Đột nhiên hắn nghe thấy âm thanh chói tai, rất giống đồ vật sắc bén kéo lê trên mặt đất.
Từ phía trước truyền tới!
Lăng Hàn rùng mình, hắn dừng lại.
Không chỉ có hắn, những người khác cũng nghe thấy, người nào cũng dừng bước.
Tất cả mọi người đang đợi, các chờ đợi người hoặc vật phát ra âm thanh tới gần.
Tốc độ của thứ kia quá chậm, mọi người chờ cả buổi nhưng không hiện thân, chỉ có âm thanh quanh quẩn trong hang.
Lăng Hàn cất bước tiến lên lần nữa.
Mọi người nhìn nhau và đuổi theo.
Chưa chạy bao lâu, Lăng Hàn dừng lại, bởi vì âm thanh đã rất gần, nhưng bởi vì phía trước quá mờ nên chỉ nghe thấy âm thanh, không thấy cái gì khác.
Xíu...uu!
Có người đánh ra một hỏa quyền, ánh lửa hừng hực chiếu sáng bốn phía.
Ồ!
Tất cả mọi người nhìn thấy rõ ràng, trước mặt chính là một thiết giáp nhân, trong tay phải cầm một thiết mâu, hắn kéo lưỡi mâu trên mặt đất nên mới phát ra âm thanh chói tai.
Quả nhiên có người!
- Mau giao Dưỡng Hồn Thạch ra đây!
Có người nóng tính đi tới, trong tay cầm một thanh đao bộc phát ra ánh sáng kinh người, hắn chém mạnh vào thiết giáp nhân.
Nếu môn chủ Hắc Thạch môn nói không sai, Dưỡng Hồn Thạch bị tên kia nhặt được.
Nghĩ lại, chỉ là một Chú Đỉnh cảnh, hắn dám làm trái ý Thánh Nhân hay sao?
Hiện tại đao mang rừng rực, mọi người nhìn thấy rõ ràng, thời điểm người nọ tiếp cận thiết giáp nhân, thiết giáp nhân bước đi chậm chạp lại ra tay phản kích, tay phải vung lên, chiến mâu đâm vào người kia.
Phốc!
Chiến mâu vô kiên bất tồi, nó dễ dàng đánh tan đao mang, sau đó mũi thương đâm vào ngực người nọ, cũng đóng đinh người nọ vào vách động.
Người nọ liên tục giãy dụa, tứ chi lắc lư càng lúc càng nhỏ, tay chân rủ xuống, khí tức sinh mệnh biến mất sạch sẽ.
Quỷ dị là, thi thể người nọ giống như chết đi từ vài trăm năm trước.