Lần này đi Ám Vân Địa Ngục, Lăng Hàn không có ý định mang theo bất cứ kẻ nào.
Chỗ đó quá nguy hiểm, không có quy củ, không có đạo đức, chỉ tôn thờ chuẩn tắc cường giả vi tôn, cho nên, Lăng Hàn chuẩn bị đi một mình, như thế hắn không có nỗi lo về sau, làm việc cũng thuận tiện.
- Tiểu Hàn tử, sống sót thật tốt.
Đại Hắc Cẩu nói.
- Trở về tái chiến, Long gia không tin đánh không thắng ngươi.
Lời này là của Tiểu Thanh Long.
- Thê tử của ngươi do ta nuôi dưỡng.
Đây là sắc trư.
Lăng Hàn lập tức đá nó một cước:
- Có tin ta mời Cửu Sơn lão gia tử xuất thủ tiêu diệt cặn bã như ngươi không?
- Ha ha.
Sắc trư vội vàng cười ha ha, làm người không thể quá tiện, bằng không làm heo cũng không được.
Nữ Hoàng cùng Hổ Nữu đều lưu luyến không rời, thật vất vả Lăng Hàn mới trở lại Cửu Dương Thánh Địa đoàn tụ cùng các nàng, còn chưa nghỉ ngơi mấy ngày thì hắn đã rời đi.
Lăng Hàn cũng không bỏ, nhưng hắn đã hạ quyết tâm.
Hiện tại chia tay là vì ngày sau đoàn tụ, không có thực lực cường đại, tất cả đều là chuyện vô bổ.
- Được rồi, thời điểm trở về phải nhớ mang lễ vật!
Hổ Nữu bĩu môi nói.
- Được.
Lăng Hàn cười một tiếng.
Sau khi cáo biệt một phen, Cửu Sơn Thánh Nhân liền dẫn Lăng Hàn xuất phát, cũng đi tới Ám Vân Địa Ngục.
Nơi này không ở Bắc Thiên vực, mà là ở Nam Thiên vực, đúng là trái ngược nhau, nhưng Cửu Sơn hiện tại đã thành Thánh Nhân, tốc độ của hắn cực nhanh, hắn xé rách không gian, chỉ trong thời gian ba ngày đã mang Lăng Hàn đi tới Nam Thiên vực.
Hắn là Thánh Nhân, nếu là Tổ Vương, trong vòng một ngày đã đi khắp toàn bộ tinh không.
- Đây chính là Ám Vân Địa Ngục?
Lăng Hàn kinh ngạc, bởi vì bọn họ cũng không xuất hiện trên tinh thể nào đó, mà là dừng lại trong tinh không.
Đây là một vùng tăm tối, không có tinh cầu cũng không có hằng tinh, chỉ có hắc ám vĩnh hằng, thậm chí, Lăng Hàn cảm giác hấp lực cực kỳ cường đại muốn kéo hắn vào bên trong, hắn có thể đối kháng, nhưng thân thể của hắn có cảm giác bị xé rách.
A, đây là chuyện gì?
- Nơi này có một cái lỗ đen.
Cửu Sơn Thánh Nhân nói:
- Sau khi mặt trời diệt vong sẽ có khả năng hình thành lỗ đen, từ cực lớn biến thành cực nhỏ, từ đó cũng sinh ra lực hút cực mạnh, cho dù là đạo tắc cũng sẽ vặn vẹo.
Lăng Hàn nói:
- Ám Vân Địa Ngục nằm trong lỗ đen?
- Không sai.
Cửu Sơn Thánh Nhân nói:
- Cho nên, nơi này đi vào dễ dàng, ngươi chỉ cần thả chống cự, mặc cho lỗ đen hấp dẫn là có thể đi vào, nếu ngươi muốn đi ra, trừ khi ngươi phải là Tôn Giả thì mới có thể thoát ra khỏi lực hút.
Lăng Hàn gật đầu, trước đó Sơn Hải Thiên chính là một mặt trời nhưng bị Thiên Lạc Thánh Hoàng sử dụng đại thủ đoạn luyện hóa, thu nhỏ, nơi đó có thề đè ép Trúc Cơ cảnh, Chú Đỉnh, Sinh Đan không thể phi hành, trọng lực mạnh có thể thấy rõ ràng.
Vấn đề là, Sơn Hải Thiên lớn bao nhiêu, mà lỗ đen thì sao?
Cho nên, nếu như bị lỗ đen hút đi vào, không có lực lượng cấp Tôn Giả thì đừng mơ thoát ra được.
- Bản thánh ước định thời gian với ngươi, ân, sử dụng thời gian mười năm chứ?
Cửu Sơn Thánh Nhân nói:
- Mười năm sau, bản Thánh sẽ mở ra thông đạo tại nơi này, tạm thời áp chế lực lượng của lỗ đen.
Lăng Hàn gật đầu, cũng chỉ có Thánh Nhân mới có thể trâu bò như thế, trấn áp lực hút của lỗ đen.
- Đi thôi, tất cả cẩn thận.
Cửu Sơn Thánh Nhân nhìn tên đệ tử này, mặc dù hắn vẫn không thu Lăng Hàn làm đồ đệ nhưng trong lòng của hắn đã sớm xem Lăng Hàn như đồ đệ.
Tên đệ tử này chưa từng làm hắn thất vọng, trước kia như thế, hiện tại cũng như thế, sau này cũng như thế.
Lăng Hàn không chống cự, xèo, hắn bị lực lượng hấp dẫn kéo vào trong tinh không tối tăm.
Càng bay về phía trước, lực hút sinh ra càng lớn, lúc đạt tới trình độ nhất định, Lăng Hàn phát hiện hắn không thể chống cự lực lượng này, chỉ có thể phó thác cho trời.
Hắn mở bí lực hộ thuẫn mới tránh bị lực hút khủng bố xé rách thân thể.
Tạp tạp tạp, qua một lúc hắn phát hiện bí lực hộ thuẫn xuất hiện khe nứt, sau đó hộ thuẫn vỡ vụn. Hắn vội vàng tạo thành hộ thuẫn khác, mặc dù Chân Ngã cảnh tiến vào không chết nhưng cẩn thận mới tốt.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, đột nhiên Lăng Hàn nhìn thấy cảnh tượng sinh đẹp, ở chỗ này, tia sáng bị bóp méo, tốc độ cũng chậm không hợp thói thường, có thể tiện tay bắt giữ.
Lăng Hàn còn bị hấp dẫn, sau một lúc hấp lực biến mất, nhưng ở nơi này, trừ hắn ra, tất cả vật thể đều biến thành hạt phi thường nhỏ.
Ám Vân Địa Ngục đâu?
Lăng Hàn vận dụng bí lực, hắn xuất ra một chưởng, oanh, hắn dừng lướt về phía trước.
Hắn trườn bên trong lỗ đen, Ám Vân Địa Ngục nên ở ngay góc này.
Tìm.
Đổi thành người khác sẽ phi thường sợ hãi, bởi vì năng lượng thiên địa nơi này đều bị lỗ đen hấp thu, cho dù ngươi là Tôn Giả cũng vô dụng, căn bản không thể tranh lại lỗ đen, ngươi sẽ càng ngày càng yếu.
Hơn nữa, nơi này nói là bị bóp méo nhưng cũng căn bản không có cách gì điều động bí lực.
Nhưng Lăng Hàn thì khác, hắn có dự trữ bí lực quá kinh người, cho dù hắn không chiếm được bổ sung cũng có thể duy trì nhiều năm.
Nhưng, hai ngày sau, hắn nhìn thấy một cánh cửa đá, nó tràn ngập khí tức viễn cổ hồng hoang.
Trong lỗ đen lại có một cánh cửa!
Lăng Hàn lướt tới, hắn không có chạm vào, mà là xem trước xem sau.
Nơi này không có gì lạ, chỉ có hai chữ: cổ xưa.
Có cảm giác nó đã nhiều tuổi, cánh cửa đá đầy dấu vết lỏm chỏm, hiển nhiên đã bị năm tháng ăn mòn.
Lăng Hàn đẩy cửa, cửa rất nặng nhưng với hắn mà nói lại là chút lòng thành, hắn nhanh chóng đẩy ra một khe nhỏ và tiến vào bên trong
Nhưng hắn lại tò mò, hắn không có tiến vào mà là tiếp tục đẩy.
Ầm ầm, trong lỗ đen sinh ra hấp lực cực mạnh.
Thật nặng!
Sau khi đẩy cánh cửa một nửa, lực lượng của Lăng Hàn cũng ăn không tiêu, giống như hắn muốn cánh cửa này hoàn toàn thì chẳng khác gì đẩy mấy trăm tinh cầu chồng chất lên nhau.
Hắn nhìn vào trong cánh cửa, hắn không nhìn thấy cái gì, chỉ có một phiến không gian hỗn độn.
Đây chính là lối vào Ám Vân Địa Ngục?
Mặc kệ, đi.
Hắn lướt về phía trước, sau đó tiến vào trong cửa đá, ầm ầm, cánh cửa đá sau lưng chậm rãi đóng lại
Lăng Hàn đi về phía trước, nơi này rất hỗn độn, chưa nói tới tối tăm nhưng lại giống thiên địa sơ khai, có ánh sáng bày ra, tất cả vẫn ở trong trạng thái hỗn độn.
Qua hai ngày sau đó, đột nhiên phía trước rộng rãi sáng sủa.
Lăng Hàn mở mắt ra, hắn không dám tin vào mắt mình.
Bởi vì hắn nhìn thấy một cái đầm lầy.
Bầu trời lờ mờ, mây đen nặng nề, có một ít đám mây tối tăm, bầu không khí nơi này rất áp lực.
Lăng Hàn nhìn về phía sau, thông đạo vẫn còn.
Đang ở bên trong lỗ đen, tại sao lại xuất hiện đầm lầy?
Lăng Hàn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, hắn càng hiếu kỳ ai phát hiện ra nơi này? Có đại năng nào ăn no không có việc gì làm nên tiến vào lỗ đen chơi sao?
Nhưng mà, hắn cuối cùng đã tới Ám Vân Địa Ngục.