- Đáng chết!
Tráng hán kia tên Phổ Xuyên, tu vi Linh Hải tầng ba, cái này kỳ thực không tính yếu, đến chỗ nào cũng có thể tới lui tự nhiên, miễn cưỡng có thể xưng một tiếng cường giả. Nhưng hắn lại bị bức ở trước mắt mọi người quỳ xuống xin tha, đây là nhục nhã cỡ nào?
Đại thù như vậy, lại thêm mơ ước tài vật trên người Lăng Hàn, hắn sao có thể trơ mắt thả Lăng Hàn rời đi!
Chỉ là nhị thế tổ Linh Hải tầng năm, sức chiến đấu tuyệt đối không vượt qua bốn tinh. Dù hắn không địch lại, không phải còn có chín người sao?
- Thiếu niên, ngoan ngoãn giao ra không gian giới chỉ trên người, có thể thả ngươi một con đường sống.
Tên còn lại nói.
Cái này tự nhiên là lừa người, sau khi lấy được không gian giới chỉ, bọn họ sẽ ra tay hành hung.
Lăng Hàn cười, nhìn Hổ Nữu nói:
- Nữu Nữu, ngươi nói ta là người ngu ngốc sao?
- Lăng Hàn đương nhiên không phải ngu ngốc! Lăng Hàn là người thông minh!
Hổ Nữu vội vàng nói, sau đó vỗ vỗ lồng ngực nhỏ, nói bổ sung.
- Nữu cũng là người thông minh!
- Khà khà, nhưng mà có người xem ta là khỉ trêu chọc a!
Lăng Hàn lắc lắc đầu.
Hổ Nữu lộ hung quang nói:
- Nữu muốn cắn chết bọn họ!
- Nữu Nữu, giết người không nên dùng miệng, rất bẩn.
Lăng Hàn xoa xoa đầu nhỏ của nàng.
Hổ Nữu gật đầu liên tục, tuy nàng không cho rằng cắn chết người rất bẩn, nhưng nếu Lăng Hàn không thích, nàng tự nhiên sẽ tránh làm như thế.
- Các ngươi đủ chưa!
Mười người Phổ Xuyên đều giận dữ, một lớn một nhỏ này lại còn trêu chọc bọn họ. Chỉ kỳ quái chính là, ngày hôm qua thật giống như không nhìn thấy tiểu cô nương kia a?
Đại khái theo hắn đồng thời tiến vào trại, trước vẫn ở trong phòng đợi đi.
Mọi người rất nhanh liền nghĩ "rõ ràng".
- Nếu không nghe lời, vậy thì giết, miễn cho đêm dài lắm mộng!
Đám người Phổ Xuyên dồn dập kêu gào, người cả trại đều có mưu đồ với Lăng Hàn, tự nhiên phải tiên hạ thủ vi cường, miễn cho bị người khác đoạt đi.
- Ta đến!
Phổ Xuyên lập tức nhảy ra, cheng, trường đao ra khỏi vỏ, chém về phía Lăng Hàn.
Hổ Nữu ra tay, vèo, lập tức nhảy đến trên đầu Phổ Xuyên, đùng, quả đấm nhỏ đánh ra ngoài. Nhất thời, đầu của Phổ Xuyên xoay quanh cái cổ chuyển bảy tám vòng, gáy bì đều xoắn đứt, một cái đầu người rớt xuống, phốc, máu tươi vọt lên cao tới ba trượng, như một suối máu, sau đó mới cấp tốc hạ xuống.
Võ giả khí huyết dồi dào, đặc biệt là Linh Hải Cảnh, đầu rơi cũng không lập tức chết đi, mà khua tay múa chân một trận, lúc này mới ầm ầm ngã xuống đất, nhưng tay vẫn còn co giật.
Tê, sao có thể có chuyện đó!
Phổ Xuyên tốt xấu gì cũng là Linh Hải tầng ba, lại bị một quyền giết chết? Hơn nữa ra tay lại là một tiểu nha đầu nhìn qua chỉ năm sáu tuổi, để người ta làm sao tin tưởng?
- Thét!
Hổ Nữu nhe răng rít gào, lần thứ hai giết ra ngoài.
Đùng, đùng, đùng, đùng…. nàng một quyền một tên, cấp tốc thu gặt mạng người, lấy tốc độ đáng sợ kia của nàng, ngay cả Thần Thai Cảnh cũng đau đầu, huống chi là Linh Hải Cảnh, căn bản không có sức phản kháng, không ai không bị nàng đánh bay đầu.
- Trốn a!
Mười người trong nháy mắt chỉ còn sót lại ba người, dồn dập chạy đi, nhưng có thể so tốc độ với Hổ Nữu sao? Thực sự là chuyện cười, chỉ hai cái hô hấp, ba người đều bị đánh nổ trái tim.
Mười người, diệt sạch.
Hổ Nữu chưa hết thòm thèm, ánh mắt hung ác nhìn về phía phía sau, thần thức của nàng cực kỳ mẫn cảm, phát hiện còn có nhiều người hơn ở phía sau, chỉ là khoảng cách quá xa, trong khoảng thời gian ngắn nàng không thể phát hiện vị trí cụ thể của mỗi người.
Trốn a!
Những người kia thấy rõ, mười Linh Hải Cảnh lại bị một tiểu cô nương giết sạch sẽ như bẻ cành khô, chiến lực như vậy quả thực biến thái, bọn họ lại không muốn đi chịu chết, liền vội vã trốn về trại.
Lăng Hàn chỉ nở nụ cười, không có đuổi theo đại khai sát giới.
- Đi!
Hắn nắm tay của Hổ Nữu, tiếp tục hướng phía trước.
. . .
- Thực sự là không đơn giản.
Xa xa trên một cây đại thụ, một ông lão hơn sáu mươi tuổi ngưng mắt nhìn toàn bộ quá trình.
- Đinh Cao Dương, không chỉ thiếu niên, tiểu cô nương kia cũng là quái vật, tốc độ kia, chà chà, cực kỳ kinh người.
Phía sau ông lão, đứng hai người Đinh Cao Dương và Đinh Uyển Tình, biểu hiện có vẻ rất cung kính.
- Mạc lão, ngài là cường giả Thần Thai Cảnh, bọn họ lại yêu nghiệt cũng không thể là đối thủ của ngài!
Đinh Cao Dương vội nịnh hót nói.
Mạc lão rất hưởng thụ, lộ ra nụ cười nói:
- Muốn đối phó hai Linh Hải Cảnh, bảng giá không thể như trước, phải gấp đôi.
Đinh Cao Dương lộ ra vẻ thịt đau, mời một cường giả Thần Thai Cảnh ra tay có thể tiện nghi sao? Hiện tại còn tăng gấp đôi! Chỉ có thể hi vọng trên người Lăng Hàn mang đồ vật đáng giá, nếu không hắn sẽ thiệt thòi chết mất.
Mạc lão lại nhìn Đinh Uyển Tình một chút, lộ ra vẻ mặt dại gái nói:
- Còn có, tối hôm nay để Uyển Tình đến nơi lão phu dừng một đêm.
Đinh Cao Dương ngay lập tức muốn nhảy lên, ông lão này thật quá mức, lại còn mơ ước nữ nhân của hắn! Hắn hừ một tiếng nói:
- Mạc lão, ngươi không nên quá mức, không nên quên ca ca của ta là ai!
Mạc lão không khỏi run lên, tên kia là nhân vật trên Thiên Kiêu Bảng giới trước, hơn nữa xếp hạng cũng không thấp.
Phàm là người có thể leo lên bảng, chỉ cần không ngã xuống, ngày sau tất thành Sinh Hoa Cảnh, xưa nay chưa từng xuất hiện ngoại lệ!
Nơi này là Ám Ma Sâm Lâm, nắm đấm nói chuyện, nếu hắn đắc tội tên kia. . . hậu quả khó mà lường được, dù Phong Ma Đường cũng sẽ không thay hắn ra mặt, chết cũng là chết vô ích.
- Hừ, vậy thì thù lao gấp đôi.
Mạc lão hừ lạnh một tiếng, từ ngọn cây nhảy xuống, giết tới phương hướng Lăng Hàn và Hổ Nữu. Trong lòng hắn khó chịu, vừa vặn cầm hai người này hả giận.
- Theo sau, ta muốn xem tiểu tử kia chết như thế nào!
Đinh Uyển Tình nói với Đinh Cao Dương.
Hai người cũng đuổi theo.
Tốc độ của Thần Thai Cảnh nhanh bực nào, mà Lăng Hàn và Hổ Nữu lại không có đi quá nhanh, bởi vậy, chỉ một hai phút sau, Mạc lão cũng đã đuổi theo, oanh, khí tức của Thần Thai Cảnh lộ ra, cực kỳ đáng sợ.
- Tiểu tử, lưu lại tính mạng!
Hắn uy nghiêm đáng sợ nói.
Lăng Hàn ngừng chân, xoay người lại, nhìn đối phương một chút nói:
- Ta nhớ không lầm, ngươi là một trong mấy Thủ Hộ giả của trại, họ Mạc a?
- Cạc cạc, không sai.
Mạc lão cười quái dị.
- Nếu biết thân phận của lão phu, còn không bó tay chịu trói?
Trong khi nói chuyện, Đinh Cao Dương và Đinh Uyển Tình cũng chạy tới.
Lăng Hàn nhìn Đinh Cao Dương một chút, không khỏi ngạc nhiên, này chính là trung niên nhân buổi sáng nói cho hắn biết địa phương hàn nhiệt đan dệt kia, hóa ra là cố ý muốn dẫn hắn ra trại, để người đối phó hắn.
Hắn cười ha ha nói:
- Ông lão, một hồi làm Thủ Hộ giả, một hồi làm giặc cướp, da mặt của ngươi cũng thật dày!
- Lớn mật!
Mạc lão phẫn nộ, xa xa vỗ một chưởng, nguyên lực bắn ra, hóa thành một bàn tay cực lớn đập tới Lăng Hàn.
Đây chính là cường giả Thần Thai Cảnh nén giận ra tay, uy thế há không kinh người?
---------------