Luyện Thể Cảnh tổng cộng chia làm tầng chín, thông thường từ tầng một đến tầng ba xưng là Luyện Thể tiền kỳ, tầng bốn đến tầng sáu làm trung kỳ, bảy đến tầng chín làm hậu kỳ, Võ Giả ở ba giai đoạn này, về mặt thực lực sẽ có chênh lệch rất lớn.
Mà cấp độ càng cao, chênh lệch lại càng lớn, như Luyện Thể tầng chín có thể nghiền ép Luyện Thể tầng tám, nhưng Luyện Thể tầng một đối đầu Luyện Thể tầng hai, sẽ không yếu thế lớn như vậy.
Trước đó nhìn như Lăng Hàn kém Trương Viễn hai tầng, kỳ thực chỉ chênh lệch một đại giai đoạn, nhưng Lăng Mộ Vân là Luyện Thể tầng bảy, Luyện Thể hậu kỳ, so với Lăng Hàn là ròng rã cao hơn hai giai đoạn lớn.
Đây là hồng câu không thể vượt qua, cho dù Lăng Hàn đã từng là cường giả Thiên Nhân Cảnh, cũng không thể bù đắp chênh lệch lớn như vậy, dù sao hiện tại cơ sở của hắn quá thấp.
Làm sao bây giờ?
Lăng Hàn nghiêm túc, thừa dịp thủ chưởng của đối phương chộp tới, đột nhiên nâng quyền đánh ra.
Trên mặt Lăng Mộ Vân không khỏi xẹt qua một tia trào phúng, tuy hắn không biết làm sao Lăng Hàn tới được, nhưng phế vật mà cả Lăng gia đều biết, có thể tạo thành uy hiếp gì với hắn?
Hắn vận chuyển nguyên lực, bắp thịt nơi ngực nhô lên, chặt chẽ như sắt, dù ngạnh kháng một quyền của Lăng Hàn thì lại làm sao? Hiện tại trọng điểm là lập tức hạn chế Lăng Hàn, không cho hắn có cơ hội mở miệng.
Quả thế.
Khóe miệng của Lăng Hàn lộ ra vẻ tươi cười, phản ứng của đối phương như trong dự liệu của hắn, lần này nhìn ngươi kinh ngạc ra sao a!
Oành, bởi vì Lăng Mộ Vân không tránh không né, cú đấm này đương nhiên không có vấn đề gì.
Lăng Mộ Vân vẫn mang theo vẻ trào phúng, đưa tay khoát lên vai Lăng Hàn, nói:
- Hàn đệ, ta đưa ngươi về… phốc!
Lời còn chưa nói hết, hắn liền phun ra một ngụm máu, vẫn chưa xong, hắn chỉ cảm thấy ngực như nước sôi, muốn phun toàn bộ nội tạng ra ngoài.
Lăng Mộ Vân đặt mông ngồi trên đất, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Lăng Hàn cũng đúng lúc lùi lại bảy bước, phải dựa vào trên tường phía sau mới ngừng bước chân được.
Chuyện gì thế này?
Lăng Hàn ở trên cú đấm kia dùng kỹ xảo, tên là Cách Sơn Chấn, có thể mang kình lực xuyên thấu qua phòng ngự, lại nổ tung, bởi vậy tuy Lăng Mộ Vân lấy nguyên lực bố phòng, nhưng quyền lực của Lăng Hàn là cách tầng bắp thịt kia nổ tung ở trong cơ thể hắn, tự nhiên tạo thành đả kích rất lớn với Lăng Mộ Vân.
Cũng may Lăng Mộ Vân là Luyện Thể tầng bảy, bằng không cú đấm này có thể làm hắn trọng thương, trực tiếp bỏ mạng cũng không phải là không có khả năng.
Xem thường một người đã từng là cường giả Thiên Nhân Cảnh, đây là tự mình chuốc lấy cực khổ.
Có điều, Luyện Thể tầng bảy dù sao cũng là Luyện Thể tầng bảy, nguyên lực đàn hồi, sức mạnh kia vẫn xa xa không phải Lăng Hàn có khả năng gánh vác, bởi vậy hắn cũng bị chấn lảo đảo lùi về sau, dưới lực lượng rung động, tay phải của hắn cũng trật khớp.
Cách, lông mày của Lăng Hàn cũng không nhăn một cái, tay trái nắn nắn, xương tay phải đã về vị trí cũ.
Cho đến lúc này, đám người Lăng Trọng Khoan mới phản ứng lại, không ai không vừa giận vừa sợ, phẫn nộ chính là Lăng Hàn lại đả thương Lăng Mộ Vân, kinh sợ là tên này không phải phế vật sao, làm sao có khả năng làm được điểm ấy?
Mà mấy thị nữ kia càng ngây người như phỗng, cái này vẫn là Hàn thiếu gia mà các nàng nhận thức sao, sao hung ác mãnh liệt như vậy, một quyền liền đánh Mộ Vân thiếu gia thổ huyết!
- Tiểu súc sinh, ngươi thật to gan, thật độc ác!
Lăng Trọng Khoan lập tức rống to.
- Mộ Vân chỉ là quan tâm ngươi, muốn đưa ngươi trở về phòng, ngươi lại xuống tay tàn nhẫn như thế, ngươi cái cẩu vật phát điên này!
Quả nhiên là lão gian hoạt, trực tiếp chụp mũ.
Lăng Mộ Vân cũng chậm chạp hồi khí, hai mắt nhìn Lăng Hàn tràn ngập sát khí, hắn là thiên tài của Lăng gia, lại bị một tên phế vật đánh thương, điều này làm cho lòng tự tôn của hắn sao có thể tiếp thu?
Lăng Hàn căn bản không để ý tới hai ông cháu này, mà nhìn về phía Lưu Vũ Đồng, nói:
- Cô nương, ngươi có bệnh!
Cái này?
Lăng Trọng Khoan vốn định ra tay, nhưng nghe được câu này liền miễn cưỡng áp chế lại.
Người ta là học sinh của Hổ Dương học viện, mà Hổ Dương Học Viện chính là của Hoàng thất Vũ Quốc, có thể tiến vào học viện, tất nhiên nắm giữ bối cảnh mạnh mẽ, vượt xa Tụ Nguyên Cảnh.
Nhưng Lăng Hàn lại mở miệng nói người ta có bệnh, cái này không phải muốn chết sao?
Rất tốt, kế tiếp sẽ kéo Lăng Đông Hành vào, mượn đao giết người, hắn liền có thể ung dung ngồi lên vị trí Gia chủ .
Tuyệt vời, tuyệt vời, tuyệt vời, Lăng Đông Hành a Lăng Đông Hành, ngươi tuyệt đối không ngờ a, con trai của ngươi không chỉ phế vật, hơn nữa còn là vua hố hàng!
Lưu Vũ Đồng nhìn về phía Lăng Hàn, ánh mắt hiện ra vẻ chán ghét.
Nàng có diễm danh, hơn nữa còn là quý nữ của Lưu gia, một trong Hoàng thành Bát Đại Gia Tộc. Lưu gia là tồn tại chỉ đứng sau hoàng tộc, tự nhiên không thiếu nam tử lấy lòng nàng, có người còn đi ngược đường cũ, giả vờ lạnh lùng muốn hấp dẫn sự chú ý của nàng.
Nàng đương nhiên sẽ coi Lăng Hàn như con ruồi, chỉ là thông qua phương thức “chửi bới“. . . này ngược lại là lần thứ nhất gặp phải, nhưng cái này không làm cho nàng có cảm giác chú ý chút nào, chỉ có căm ghét.
- Lớn mật!
Lăng Trọng Khoan tra nhan nhìn sắc, đúng lúc hét lớn.
- Còn không mau quỳ xuống, nhận lỗi với Lưu tiểu thư.
Lăng Hàn cười nhạt, nói:
- Cõi đời này, ngoại trừ cha mẹ, không ai có thể để cho ta quỳ xuống!
Hắn đi tới chỗ Lưu Vũ Đồng, lúc cách ba bước, liền ngừng lại.
Bởi vì hắn biết đây là cực hạn mà đối phương có thể khoan dung, lại gần nữa, đối phương nhất định sẽ ra tay hại người.
Hắn là không muốn chịu đòn chút nào.
- Ngươi từ mười tuổi bắt đầu, có phải hàng năm đều sẽ vô duyên vô cớ té xỉu? Mới đầu chỉ là một năm một lần, sau đó tần suất càng ngày càng cao, hiện tại, có phải mười mấy ngày sẽ ngất xỉu một lần không?
Lăng Hàn hạ thấp giọng, chỉ để Lưu Vũ Đồng nghe được.
Lưu Vũ Đồng không khỏi biến sắc, tật xấu này của nàng ở Lưu gia, cũng chỉ có mấy người biết, tại sao Lăng Hàn có thể nói ra? Nàng không khỏi đánh giá Lăng Hàn lần nữa, nói:
- Ngươi biết nguyên nhân?
- Tự nhiên!
Lăng Hàn ngạo nhiên gật đầu, nếu không như vậy, hắn cũng sẽ không nói lời kinh người.
- Bệnh của ngươi tên Tam Âm Tuyệt Mạch, là một loại nguyền rủa của thượng thiên. Người nắm giữ Tam Âm Tuyệt Mạch, bình thường chỉ có thể sống đến hai mươi tuổi, bởi vì năm hai mươi tuổi ấy, ngươi sẽ ở trong một lần ngất xỉu, vĩnh viễn không tỉnh lại nữa.
Lưu Vũ Đồng lặng lẽ, nhưng mà tin tưởng Lăng Hàn.
Bởi vì sau khi bệnh trạng của nàng càng ngày càng nghiêm trọng, người nhà đã từng dẫn nàng đi thăm danh y, tuy mỗi danh y đều bó tay toàn tập, thậm chí ngay cả tên bệnh cũng không biết, nhưng dựa theo một vị danh y suy đoán, tần suất ngất xỉu của nàng sẽ càng ngày càng cao, cho đến một ngày nào đó sẽ không tỉnh nữa.
Hiện tại, nàng rốt cuộc biết mình bị bệnh gì, nhưng như vậy thì thế nào, hết thảy danh y của Vũ Quốc đều bó tay toàn tập, nàng dĩ nhiên không tin Lăng Hàn sẽ có biện pháp.
- Ta có thể trị.
Đúng lúc này, Lăng Hàn mở miệng nói.
Trong lòng Lưu Vũ Đồng run lên, nhưng trên mặt không chút biến sắc, nói:
- Nếu ngươi có thể chửa khỏi, ta có thể phong ngươi chức vị, hoặc là cho ngươi vô số tài nguyên tu luyện.
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười, nói:
- Muốn trị Tam Âm Tuyệt Mạch chỉ có một biện pháp, kia chính là tu luyện Tam Âm Huyền Công, mà ta vừa vặn biết môn công pháp này. Ta có thể dạy ngươi, nhưng có một điều kiện… ngươi làm thị vệ của ta.
Lưu Vũ Đồng không khỏi nổi giận, nàng là quý nữ của Lưu gia, bản thân càng là thiên tài võ đạo, mới mười bảy tuổi liền đạt đến Tụ Nguyên tầng tám. Hiện tại một Luyện Thể tầng hai nho nhỏ, lại nói muốn thu nàng làm thị vệ, đây là tự tin từ đâu tới, dũng khí từ đâu tới?
- Không nên cảm thấy oan ức, bởi vì ta có thể cho ngươi một bầu trời càng rộng lớn hơn, để ngươi đi tới đỉnh phong võ đạo càng cao hơn. Bảy đại tuyệt địa, tứ đại sát cốc, tam đại huyền hải, ngươi có gặp qua chưa?
Lăng Hàn dụ dỗ từng bước, Tam Âm Tuyệt Mạch dĩ nhiên là thiên địa nguyền rủa, nhưng trời không tuyệt đường người, người như vậy thông thường đều nắm giữ linh căn Thiên Cấp, chỉ cần tu luyện Tam Âm Huyền Công, thì tất có thể nhất phi trùng thiên.
Lưu Vũ Đồng không khỏi tim đập thình thịch, đối với võ đạo, nàng có theo đuổi cuồng nhiệt, đây là toàn bộ sinh mệnh của nàng. Đăng bởi: Vô Danh