Tuy rằng Kim Thiếu Kiếm vô cùng cuồng ngạo, nhưng nhận thức tuyệt đối không tầm thường, làm sao có thể không nhận ra Kỳ Liên Đông và Trần Hạo?
Hai vị này tới đây làm cái gì?
Kim Thiếu Kiếm thật ra cũng không có để mắt tới hai người Kỳ Liên Đông. Nhưng hắn lại không thể không thừa nhận, ở trong Huyền Bắc Quốc, hai vị này tuyệt đối có thể xưng là nhân vật lớn.
Cho nên, hai vị đại nhân vật dắt tay tiến vào thiên lao, điều này vô cùng cổ quái.
Nơi đây cũng không phải nơi ăn chơi tụ hội.
Lẽ nào?
Trong lòng hắn hiện ra một suy đoán, nhưng lập tức lại lắc đầu. Làm sao có thể chứ?
- Hừ, vừa rồi ai nói, không được Dương Bách đồng ý, ai cũng không thể gặp mặt Lăng Hàn?
Kỳ Liên Đông cũng thấy được Kim Thiếu Kiếm. Hắn lập tức chỉ vào Kim Thiếu Kiếm, đặt câu hỏi vớiTịch Bác Dịch.
- Như vậy đòi người là ai?
Tịch Bác Dịch cũng có chút nằm mộng. Hắn cũng không nhận ra người này.
Nhưng vấn đề là, không có chút bối cảnh, làm sao có thể xuất hiện ở nơi này, bộ dạng thản nhiên rảnh rỗi, giống như đây là hậu hoa viên của bản thân mình?
Hắn thực sự nhức đầu. Lăng Hàn này rốt cuộc là ai? Thế nào lại kinh động nhiều người như vậy?
- Ngươi là ai?
Tịch Bác Dịch nhìn về phía Kim Thiếu Kiếm quát hỏi.
- Ngươi không cần phải quan tâm bản thiếu là ai. Ngươi còn chưa đủ tư cách.
Kim Thiếu Kiếm thản nhiên nói.
Tịch Bác Dịch nhất thời tức giận. Đây chính là địa bàn của hắn, ngươi lại có thể giọng khách át giọng chủ?
Chỉ là không có chờ hắn nổi giận, liền bị Kỳ Liên Đông ấn xuống tới, nói:
- Bớt nói nhảm, lập tức thả người!
Tịch Bác Dịch chỉ cảm thấy mình hoàn toàn chính là một bi kịch. Theo lý mà nói, đây là địa bàn của hắn, chắc hẳn phải do hắn làm đương gia quyết định. Nhưng bây giờ người nào cũng không để hắn vào mắt. Như vậy bảo hắn làm sao chịu nổi?
Không có cách nào, ai bảo hai vị này là nhân vật lớn?
Hắn phất phất tay, nhìn về phía thủ vệ nói:
- Mở rộng cửa, thả người.
Kim Thiếu Kiếm nhìn, cũng không nói lời nào, chỉ có vẻ rất kinh ngạc.
Thảo nào Lăng Hàn chắc chắn như thế. Hóa ra là có hai vị hội trưởng làm chỗ dựa ở sau lưng.
Hắn cười lạnh. Chỉ là đan sư, trận sư cấp tứ tinh, đặt ở văn minh đời trước có thể là cọng hành gì. Cũng chỉ là hiện tại, đại đạo vừa khôi phục, tất cả đều bắt đầu từ con số không, mới có thể khiến cho đan sư và trận sư cấp tứ tinh đều bị thổi phồng cao như vậy.
- Lần này coi như ngươi gặp may mắn.
Kim Thiếu Kiếm ném về phía Lăng Hàn một câu nói, tiếp theo nghênh ngang rời đi.
Nếu như không phải hai người Kỳ Liên Đông ở đây, Tịch Bác Dịch nhất định sẽ xông lên kéo Kim Thiếu Kiếm lại, hỏi hắn rốt cuộc là có địa vị gì, là ai thả cho hắn tiến vào. Nhưng có hai đại hội trưởng ở đây, hắn cũng không có tâm tư đi để ý tới chuyện này. Hắn chỉ cầu cho hai vị này nhanh chóng rời khỏi đây.
Lăng Hàn cười ha hả. Kim gia sao, hắn nhớ kỹ.
Hắn đi ra khỏi phòng giam, nhìn về phía Kỳ Liên Đông hai người gật đầu:
- Cảm ơn hai vị hội trưởng.
- Không chịu khổ gì chứ?
Kỳ Liên Đông vội vàng hỏi.
- Ai dám bạc đãi ngươi, lão phu xé hắn!
Trần Hạo hung tướng mười phần nói.
Tịch Bác Dịch nhất thời hãi hùng khiếp vía. Hắn chỉ sợ Lăng Hàn nói bậy một câu.
Lăng Hàn mỉm cười, nói:
- Ăn ngon, ở cũng tốt, ở đây yên tĩnh, coi như là mượn chỗ nghỉ ngơi một chút.
- Vậy là tốt rồi.
Hai đại hội trưởng đồng thời cười nói.
- Đi thôi.
Ba người rời đi. Tịch Bác Dịch lại bắt đầu điều tra, rốt cuộc là ai thả cho Kim Thiếu Kiếm tiến vào. Nơi này đến cùng còn có phải ở dưới sự quản lý của hắn nữa hay không?
Lăng Hàn đi tới tổng hội trận đạo trước. Bởi vì khoảng cách hai bên tương đối gần.
Hắn quyết định đi chứng thực một trận sư cấp tông sư.
- Cái gì, ngươi đạt tới cấp tông sư?
Trần Hạo niềm vui bất ngờ.
Lăng Hàn gật đầu, nói:
- Thử một chút xem sao.
Hắn cũng không nói lời nói quá vẹn toàn.
Chỉ có điều, ở dưới sự chứng kiến của hơn mười trận sư, hắn vô cùng thuận lợi nhận được cách chế tạo ra trận cơ cấp tông sư, cũng thành công bày ra, khởi động.
... Từ lúc hắn chế tạo ra ba mươi ba tầng Kim Cương trận, hắn thật ra đã bước vào cấp bậc tông sư.
Kỳ Liên Đông vô cùng không vui, nói:
- Tiểu tử, ngươi ở đây trên trận đạo tốn nhiều thời gian, khiến cho đan đạo cũng bị hoang phế.
Lăng Hàn cười, nói:
- Làm sao có thể chứ? Đi, đi tổng hội đan đạo. Ta lại chứng thực đan sư cấp tông sư một chút.
Cái này cũng được?
Tất cả mọi người không biết phải nói gì. Ngươi cũng quá yêu nghiệt. Làm gì có người nào vừa chứng thực trận sư cấp tông sư, lập tức đi chứng thực đan sư cấp tông sư.
Yêu nghiệt đúng là yêu nghiệt.
Lăng Hàn đi tổng hội đan đạo. Một lò đan dược cấp tứ tinh được luyện chế thành công ra, có nghĩa là hắn ở trên đan đạo cũng đạt tới cực hạn hiện nay, có thể sánh vai cùng Kỳ Liên Đông.
Có hai thân phận như vậy, trong Huyền Bắc Quốc còn có người dám động tới hắn sao?
Địa vị của Hồng thái sư cũng không vượt qua hắn... Không, suy nghĩ đến Lăng Hàn đồng thời kiêm nhiệm hai chức nghiệp trận sư và đan sư, cho dù là Hồng thái sư ở trước mặt hắn cũng phải thua kém một ít.
Lăng Hàn trở lại học viện. Thời gian hắn còn có thể ở đây thực sự có thể đếm trên đầu ngón tay.
- Phụ thân, Hồng thái sư kia thật là đáng ghét!
Đại Oa lập tức kêu lên.
- Không thể bỏ qua như vậy được!
Nhị Oa đồng dạng nói.
- Đánh ngã hắn!
Thất Oa nói, lại lập tức ngáp một cái.
- Để cho ta ngủ trước một hồi. Bao giờ đánh nhau lại gọi.
Bịch.
Nàng ngã xuống, nói ngủ là ngủ.
Lăng Hàn gật đầu, nói:
- Thua thiệt này cũng không thể nuốt xuống một cách vô nghĩa! Chỉ có điều, cứng rắn với Hồng thái sư, chuyện này không thích hợp. Dù sao đây cũng là Huyền Bắc Quốc. Chúng ta còn phải dừng lại ở chỗ này một thời gian.
Hắn suy nghĩ một chút:
- Hồng gia hẳn có không ít kinh doanh. Tối hôm nay chúng ta đi đập tất cả sản nghiệp của Hồng gia.
- Tốt tốt!
Một đám nữ hài tử lập tức hưng phấn. Đối với phá hủy cái gì đó, các nàng cảm thấy rất kích thích.
Lăng Hàn liên hệ cùng Hiên Viên Định Quốc trước, bảo hắn liệt kê ra tất cả sản nghiệp của Hồng gia. Về điểm ấy nhất định là Hiên Viên Định Quốc quen hơn. Mấy thế lực lớn tranh đấu gay gắt, Hiên Viên Định Quốc đối với tư liệu của Vu Hồng gia tuyệt đối động tâm.
Quả nhiên, Hiên Viên Định Quốc gần như không do dự chút nào, lập tức liền gửi tư liệu tới.
Sau khi nói xong, Hiên Viên Định Quốc mới giật mình:
- Ngươi không phải là bị nhốt vào thiên lao sao?