Bọn họ xoay người lại, tỉ mỉ kiểm tra.
Cái này là một đại điện, cực kỳ rộng lớn, trung gian là một tấm bia đá.
- Chúc mừng các ngươi, xông qua cửa thứ nhất.
Bia đá lại phát ra âm thanh.
Tất cả mọi người sợ hết hồn.
- Ha ha, không cần căng thẳng, đây chỉ là bản tôn lưu lại một đạo ý thức, còn bản tôn… khà khà, không nói cho các ngươi!
Bia đá nói, chỉ mấy câu nói liền thành công bốc lên cừu hận, để mười người đều rất muốn đánh nó một trận.
Đáng tiếc, đây chỉ là một đạo ý thức lưu lại, làm sao đánh?
Lăng Hàn có thể khẳng định, đây nhất định là mộ chủ lưu lại, bởi vì rất tự kỷ và thích ăn đòn, phong cách rất giống chỗ thạch trận. Chỉ là lần này mộ chủ chơi trò mới, còn lưu lại một đạo thần thức.
- Muốn khen thưởng không? Vậy đến cầu bản tôn a!
Bia đá lại nói.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, cái này thật là một vị cao nhân tiền bối sao, tại sao vô liêm sỉ như vậy.
- Xông qua cửa thứ nhất liền phải có khen thưởng chứ?
Lăng Hàn suy đoán nói.
- Đã như vậy, mặc kệ cầu hay không, chúng ta đều có thể được khen thưởng, vậy cần gì phải cầu chứ!
- A a a, tức chết bản tôn, cầu bản tôn một chút thì đã làm sao, các ngươi sẽ chết sao?
Bia đá nhất thời kêu to oa oa.
Mọi người không nói lời nào, tựa hồ vị tiền bối cao nhân này có chút tưng tưng.
- Được rồi, quy củ chính là quy củ, bản tôn liền cho các ngươi một ít khen thưởng.
Bia đá bình phục tâm tình, ngữ khí bình tĩnh hơn rất nhiều.
- Ầy, cầm đi, một đám tiểu quỷ.
Bia đá nói.
Mười cái bình ngọc đột nhiên xuất hiện, từng cái trưng bày ở trên đất.
Hiển nhiên, một người một bình.
Đây là đoàn đội thắng lợi, bởi vậy mỗi người được khen thưởng đều giống nhau, cũng không bởi vì ai cống hiến lớn liền có thể lấy nhiều chỗ tốt.
Mỗi người đều lấy một bình, từ điểm đó mà nói, Hạ Vô Khuyết đã chiếm ưu thế, Trưởng Tôn chỉ là thuộc hạ của hắn, thứ tốt tự nhiên là phải giao ra.
Lăng Hàn cầm lấy đan bình, nhưng phía trên không có nhãn mác, hắn liền hỏi:
- Thỉnh giáo, đây là đan dược gì?
- Tử Văn Sơn Hà Đan.
Bia đá nói.
- Cái này là món đồ gì?
Tất cả mọi người chưa từng nghe nói loại đan dược này.
- Sau khi ăn vào, sau đó trong vòng một canh giờ, lực lượng tăng lên một tinh.
Bia đá giải thích.
- Nát như thế?
Lăng Hàn không khỏi thất vọng.
- Này này này, cầm đồ của người ta, phải biết học cảm tạ a!
Bia đá bất mãn nói.
- Hơn nữa, các ngươi chỉ là xông qua cửa thứ nhất, còn hi vọng được khen thưởng quý giá cỡ nào?
- Nói cách khác... xông qua cửa ải thứ hai, cửa thứ ba, có có thể được khen thưởng?
Lăng Hàn hỏi.
- Không sai, chỉ cần các ngươi đủ mạnh là được.
Bia đá nói.
Nhất thời, tất cả mọi người phát lên chiến ý hừng hực, bọn họ ngược lại không phải vì khen thưởng mà động lòng, mà bọn họ đều là thiên kiêu mạnh mẽ nhất đương đại, có hùng tâm tráng chí, cũng có đủ tự tin trở thành đệ nhất.
- Kế tiếp là cửa ải gì?
Lăng Hàn hỏi.
- Tại sao bản tôn phải nói cho các ngươi biết?
Bia đá nói.
- Muốn biết, tự mình đi trải nghiệm. Có điều, bản tôn có thể nói cho các ngươi, cửa thứ hai là một mê trận, chỉ có ở trong vòng một canh giờ đi ra, mới có thể được khen thưởng.
- Cửa ải này, không cần tổ đội, cũng không cho phép tổ đội, các ngươi có thể xuất phát.
Bia đá không tiếp tục nói nữa.
Ở trước bọn hắn, xuất hiện một cầu thang, dẫn tới tầng thứ hai.
- Ha ha, các vị, chúng ta lên đường đi.
Đỗ An cười nói, đi trước tiên.
Lăng Hàn không nhúc nhích, hắn rất kỳ quái, nếu cái này là một phần mộ, tại sao phải sát hạch, khiêu chiến gì? Coi như vị lão tiền bối này lưu lại một đạo ý chí, vậy hảo hảo bảo vệ mộ mình không phải càng tốt hơn, sao như đại tông môn thu đệ tử vậy?
Có điều, đã có khen thưởng, hắn đang chuẩn bị chơi một vố, ngược lại cũng không tổn thất.
- Lăng Hàn, ngươi không phải muốn chiến một trận sao?
Hạ Vô Khuyết chỉ vào Lăng Hàn.
- Phóng ngựa lại đây!
Lăng Hàn đương nhiên sẽ không sợ.
- Nể tình vừa nãy sóng vai chiến đấu, ta không giết ngươi, chỉ để ngươi biết, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, không nên quá kiêu ngạo!
Không nghĩ tới Hạ Vô Khuyết lại nói ra lời như vậy.
Lăng Hàn hơi kinh ngạc, hắn vốn tưởng rằng Hạ Vô Khuyết là loại tiểu nhân trừng mắt tất báo, không nghĩ tới còn có lòng dạ nhất định.
Hắn hơi trầm ngâm, liền nói:
- Nể mặt mũi câu nói này, ta cũng tha cho ngươi một mạng, chỉ để ngươi học cái rõ ràng.
- Ha ha, ngươi cũng thật hung hăng!
Hạ Vô Khuyết lạnh lùng nói.
- Đến chiến!
Hắn khẽ quát một tiếng, trên tay hiện lên thần văn, đạt đến sáu mươi đạo, phía sau có bốn toà Sơn Hà hiện lên, tỏa ra khí tức đáng sợ.
Hơn sáu mươi đạo thần văn, chính là nắm giữ sáu tinh lực lượng.
- Vậy thì muốn uy hiếp ta?
Lăng Hàn khẽ mỉm cười, đối phương lại không phải không có gặp qua phòng ngự của hắn, tuy lực lượng lục tinh của Sơn Hà Cảnh Đại viên mãn đỉnh cao rất mạnh, nhưng muốn đánh bại hắn, như thế vẫn chưa đủ.
- Đương nhiên không chỉ như vậy!
Hạ Vô Khuyết lại lấy ra một bao tay màu đen đeo lên, bao tay bị kích hoạt, hoa văn lạc ấn phía trên đều tỏa ánh sáng, nhất thời, số lượng thần văn trên tay hắn tăng nhiều.
Bảy mươi mốt đạo.
Chuyện này ý nghĩa lực lượng của hắn tăng lên một tinh!
Lăng Hàn kinh ngạc nói:
- Thời điểm qua thạch trận, ngươi lại không dùng Thần khí này!
- Không phải không muốn dùng, mà là Thần khí này tàn tạ, chỉ có thể chống đỡ nửa nén hương thời gian.
Hạ Vô Khuyết cũng không ẩn giấu, nói ra chân tướng.
Thông qua thạch trận tuyệt không chỉ nửa nén hương thời gian, bởi vậy khi đó coi như hắn dùng Thần khí này cũng chỉ đi thêm chút nữa mà thôi, tuyệt đối không thể thông qua.
Lăng Hàn cười ha ha nói:
- Ngươi tự tin ở trong nửa nén hương có thể đánh bại ta?
- Thừa sức!
Hạ Vô Khuyết ngạo nhiên nói.
Tuy phòng ngự của Lăng Hàn kinh người, nhưng lực lượng của hắn bây giờ tiếp cận chuẩn Nhật Nguyệt Cảnh, lại triển khai bí pháp, thậm chí có năng lực giết chết Lăng Hàn.
- Khà khà, hi vọng ngươi vẫn có thể duy trì tự tin như vậy.
Lăng Hàn cười nói, hắn lấy ra Sư Tử Phù, cái này tổng cộng có thể sử dụng mười lần, lấy thời gian mỗi lần sử dụng dài ngắn, sẽ giảm thiểu số lần sử dụng xuống.
Lực chiến đấu của hắn kém hơn Hạ Vô Khuyết quá nhiều, dù sao chênh lệch cảnh giới đặt này đó, giao thủ bình thường tuyệt đối là bị tra tấn.
Người ngạo khí như hắn, sao cam tâm bị tra tấn chứ?
Bởi vậy, hắn không tiếc dùng Sư Tử Phù.
Hắn dán thần phù lên người, nhất thời, thần văn buông xuống, ngưng tụ ở trên người hắn, đếm một chút, nhiều đến tám trăm đạo!
---------------