Đối với Lăng Hàn mà nói, thi trứng rắn chỉ là thuận tay mà làm, mục tiêu của hắn không phải là thú sủng, cho dù chúng trưởng thành có chiến lực Chân Ngã cảnh cũng không lọt vào mắt hắn.
Lăng Hàn theo đuổi thực lực cá nhân cường đại, đối với thú sủng, hắn có cũng được, không có chẳng sao, không có thì hắn cũng không tận lực theo đuổi.
Nếu như đám người Phong Kế Hành biết rõ, khẳng định sẽ tức chết.
Ngươi không thèm thì cướp làm gì?
Lăng Hàn sờ lên cằm, chiến lực của hắn hiện tại đạt tới Sinh Đan sơ kỳ, nhưng các thiên kiêu như Phong Kế Hành vừa đột phá Sinh Đan đã có chiến lực tiếp cận Sinh Đan trung kỳ, hơn nữa còn rất mạnh.
Không có biện pháp, đây là áp chế đại cảnh giới.
Lăng Hàn cảm thấy gấp gáp, hắn phải mau chóng tập hợp đủ chín đạo tiên hà, sau đó sẽ đột phá Sinh Đan, đến lúc đó với chiến lực cường đại của, Phong Kế Hành còn xứng là đối thủ của hắn hay sao?
- Ha ha, rốt cuộc cũng tìm được ngươi!
Tiếng cười dài vang lên, trong giọng cười còn mang theo khoái ý.
Hả?
Lăng Hàn quay đầu nhìn lại, hắn buồn cười, người đến chính là Đổng Vĩnh Ninh. Hắn cũng không phải đi một mình, hắn còn mang theo bốn tộc nhân, tất cả đều có tu vi Trúc Cơ.
- Tiểu tử, gặp ta còn có thể cười được?
Đổng Vĩnh Ninh lạnh lùng nói ra.
- Vì cái gì không cười nổi?
Lăng Hàn hỏi lại.
- Ngươi không thể ngự khí phi hành tại đây, cho nên, ngươi nhất định phải chết!
Đổng Vĩnh Ninh cười rất khoái trá.
Ba đại Sinh Đan của gia tộc hắn đuổi vào Hắc Thiên miếu nhưng không phát hiện tung tích của Lăng Hàn, không nghĩ tới lại ngoài ý muốn gặp Lăng Hàn tại nơi này.
Chú Đỉnh nho nhỏ, không thể ngự khí phi hành, Lăng Hàn làm sao chạy thoát khỏi tay của hắn.
- Hai tên Sinh Đan khác đâu?
Lăng Hàn hỏi.
- Ác đồ, đối phó ngươi, một mình Tam thúc là đủ rồi!
Một tên tộc nhân Đổng gia nói chen vào.
Bốn người bọn họ nhìn Lăng Hàn như nhìn một cỗ thi thể.
Lăng Hàn lắc đầu:
- Thời điểm người lớn nói chuyện, tiểu hài tử chen miệng vào làm gì?
Hắn phất tay, kình lực hóa thành bàn tay màu xanh, bàn tay màu xanh không khác gì cánh tay thật, bàn tay tấn công tên tiểu bối Đổng gia.
- Lớn mật!
Đổng Vĩnh Ninh hừ lạnh một tiếng, hắn xuất chưởng đánh tan bàn tay màu xanh kia.
Bành!
Hai kình lực va chạm vào nhau, sau đó cả hai cùng biến mất.
Cái gì?
Đổng Vĩnh Ninh lộ ra vẻ mặt hoảng hốt, mặc dù hắn không sử dụng toàn lực nhưng cũng đủ nghiền ép Lăng Hàn, tại sao lại có thể cùng biến mất chứ?
Trước đó, mặc dù Lăng Hàn có thủ đoạn đối kháng với cao thủ Sinh Đan sơ kỳ, nhưng đó là một đạo thiểm điện, còn có pháp khí nhưng tuyệt đối không phải chiến lực bản thân hắn, nhưng một kích này sử dụng bí lực va chạm.
Tê, một Chú Đỉnh có lực lượng ngang với Sinh Đan?
Đây là trò đùa lớn!
Hắn vô cùng ngạc nhiên, nhưng bốn tên tộc nhân Đổng gia hoàn toàn không hiểu rõ tình huống, bọn họ chỉ nhìn thấy Đổng Vĩnh Ninh tuỳ tiện hóa giải một kích của Lăng Hàn, nhưng lại không biết Đổng Vĩnh Ninh dùng bao nhiêu lực.
Cho nên, bốn người đều cười lạnh, cũng xem thường Lăng Hàn.
- Tam thúc, ác đồ kia quá lớn mật, còn dám xuất thủ trước mặt ngài.
- Đúng, xin Tam thúc bắt lấy hắn để trừng trị!
Bọn họ gào lên, hận không thể tự mình xông lên đánh Lăng Hàn.
Đổng Vĩnh Ninh hít sâu một hơi, hắn trấn định hơn trước rất nhiều.
Chú Đỉnh cuối cùng chỉ là Chú Đỉnh, tuyệt đối không có khả năng đối kháng Sinh Đan, nhất định là như thế.
Lăng Hàn mỉm cười:
- Đổng lão tam, ngươi muốn bắt ta sao?
- Dễ như trở bàn tay!
Đổng Vĩnh Ninh xuất thủ, hắn xông vào chém giết Lăng Hàn.
Lăng Hàn phát động Chỉ Xích Thiên Nhai trốn tránh.
- Đổng gia thật bá đạo!
Hắn lắc đầu, nói:
- Ta đang yên đang lành đứng ở ven đường, các ngươi lại điều khiển thuyền lớn đụng vào ta, không thể đụng vào ta, thế là nhảy xuống truy sát ta.
- Ha ha, ai cho ngươi gan chó như vậy?
Bị hắn quở trách như thế, sắc mặt Đổng Vĩnh Ninh rất khó coi, Đổng gia bá đạo thì thế nào, ai bảo ngươi chỉ là một Chú Đỉnh nho nhỏ? Chỉ là một tên Chú Đỉnh đã khó giết như vậy, đây mới là điểm làm hắn khó chịu.
- Bớt nói nhảm, nhận lấy cái chết!
Hắn rống to, sau đó trút thế công như sấm sét vào người Lăng Hàn.
Lăng Hàn tiếp tục trốn, nói:
- Đổng lão tam, ngươi có tin thế gian sẽ có báo ứng hay không?
Đổng Vĩnh Ninh không nói lời nào:
Hắn chỉ có một ý niệm trong đầu, đó chính là đánh chết Lăng Hàn, hắn muốn tiểu tử này vĩnh viễn không nói chuyện được.
- Ác hữu ác báo, lần nào cũng đúng.
Lăng Hàn thản nhiên nói:
- Nhưng cầu người không bằng cầu mình, hôm nay ta sẽ chém ngươi thu chút lợi tức!
- Ha ha!
Đổng Vĩnh Ninh chỉ cười lạnh hai tiếng, gia hỏa không có sức hoàn thủ trước mặt hắn còn dám khẩu xuất cuồng ngôn?
- Ác đồ, ngươi chỉ có thể khoanh tay nhận lấy cái chết!
- Nhắm mắt nhận lấy cái chết, có thể giúp ngươi chết một cách thống khoái.
Bốn tên tộc nhân Đổng gia cùng kêu lên, theo bọn họ nghĩ, Lăng Hàn đã chết chắc, đây là việc sớm muộn mà thôi.
Lăng Hàn mỉm cười, hắn không tránh né nữa, hắn dùng nắm đấm ngăn cản Đổng Vĩnh Ninh.
- Hừ, đúng là không biết trời cao đất rộng!
Đổng Vĩnh Ninh nhếch miệng cười lạnh, Chú Đỉnh nho nhỏ lại dám đối kháng chính diện với mình, ai cho hắn dũng khí như vậy?
Oanh!
Nắm đấm của Lăng Hàn đón lấy bàn tay trái của Đổng Vĩnh Ninh, lực lượng phun trào, lực chấn động cấp bậc Sinh Đan tuôn ra ngoài và hóa thành sóng to gió lớn.
- Ngô!
- A!
Bốn tên tộc nhân Đổng gia kêu gào thảm thiết, bọn họ bị lực lượng ba động đánh bay ra xa.
Năng lượng chấn động dần dần tan biến.
Bốn người kia bị đánh bay, bọn họ cũng không bị thương, bọn họ vội vàng bò dậy, bọn họ nhìn thấy cảnh tượng làm bọn họ hoảng hốt.
Lăng Hàn đứng ngạo nghễ, phong thái khiếp người.
Làm sao có thể!
Chỉ là Chú Đỉnh, hắn làm sao có tư cách đối kháng với Sinh Đan?
Mặt trời mọc từ hướng tây hay sao?
- Làm sao có thể!
Đổng Vĩnh Ninh cũng kinh ngạc thốt lên, lúc trước hắn hóa giải một kích của Lăng Hàn, mặc dù cũng cảnh giác Lăng Hàn cường đại, nhưng về sau Lăng Hàn vẫn tránh né, hắn cho rằng Lăng Hàn đã sử dụng bí pháp oanh kích, từ đó có thể bộc phát lực lượng tạm thời, chỉ có thể dùng một kích mà thôi.
Nhưng va chạm với Lăng Hàn vừa rồi, hắn phát hiện lực lượng của đối phương rất mạnh, hoàn toàn không kém mình chút nào.
- Ngươi chỉ là Chú Đỉnh, tại sao lực lượng của ngươi lại đạt tới nhất trọng thiên?
Lăng Hàn mỉm cười:
- Bởi vì ta là thiên tài!
Lời này trang bức không gì sánh được, có người nào tự khen mình như thế không?
Nhưng cho dù là ai nhìn thấy cảnh này cũng không dám nói Lăng Hàn mặt dày.
Chú Đỉnh có thể lực kháng Sinh Đan, cho dù trang bức thế nào cũng có thể.
Đổng Vĩnh Ninh cau mày, đây không phải là thiên tài, mà là quái vật.
- Mặc kệ ngươi là thiên tài hay quái thai, Chú Đỉnh cũng chỉ là Chú Đỉnh, xem ta giết ngươi như thế nào!
Hắn lao tới lần nữa, cũng bộc phát toàn bộ chiến lực Sinh Đan cảnh.
Lăng Hàn không sợ, hắn phát động Thập Bát La Hán Thủ đấu với Đổng Vĩnh Ninh.
- Ồ!
Đổng Vĩnh Ninh kinh hãi, vì sao Lăng Hàn lại biết môn bí pháp này?
Phải biết, hắn cũng tiến vào Hắc Thiên miếu, cũng học môn quyền pháp này, nhưng lúc đó hắn không nhìn thấy Lăng Hàn.
Tại sao Lăng Hàn học được môn bí pháp này?
- Tại sao ngươi có thể học được?
Hắn lên tiếng hỏi.
- Ngươi đoán.
Lăng Hàn cười nói.
Đổng Vĩnh Ninh sẽ không đoán, hắn cười lạnh một tiếng, cũng vận chuyển Thập Bát La Hán Thủ va chạm với Lăng Hàn.