- A, ngươi là?
Vu Ích nhìn Lăng Hàn, chỉ cảm thấy người này có chút quen mặt.
Vu Ích mặc dù đã gặp Lăng Hàn một lần, nhưng hắn làm sao có thể để Lăng Hàn lúc đó vẫn còn Thông Mạch Cảnh ở trong lòng được?
Hơn nữa, hắn cũng không phải đặc biệt đi gặp mặt Lăng Hàn, tất nhiên lại không thể để một người qua đường ở trong lòng.
Nhưng hắn dù sao cũng là Cực Cốt Cảnh, trí nhớ so với người bình thường vẫn muốn mạnh mẽ hơn. Hắn luôn cảm thấy dường như mình đã từng quen biết Lăng Hàn.
Lăng Hàn mỉm cười, nói:
- Vu thành chủ, đã lâu không gặp.
Nghe Lăng Hàn vừa nói như vậy, Vu Ích đương nhiên càng khẳng định hắn cùng với Lăng Hàn đã từng gặp mặt. Nhưng Lăng Hàn cũng không giải thích nhiều, hắn cũng không cách nào nghĩ ra được.
Thôi đi. Có khả năng chỉ là hậu bối nhà ai đó, theo trưởng bối từng bái kiến qua mình, cho nên hắn có chút quen mắt lại vừa không có ấn tượng.
Vu Ích nhất thời cũng có chút không thích. Bởi vì giọng điệu Lăng Hàn nói chuyện giống như là đang chào hỏi người ngang hàng, căn bản không phải thái độ của một vãn bối nên có.
Đặc biệt vô lễ.
- Lại dám nói chuyện với cha ta như thế?
Vu Sơn lập tức quát.
- Sơn nhi, lui ra.
Vu Ích khẽ kêu lên một tiếng, trừng mắt nhìn qua. Hắn cũng không chấp nhặt với một tiểu bối.
- Vâng, cha.
Vu Sơn liền vội vàng lui trở lại.
- Sơn nhi vừa rồi không có làm gì sai, ngươi làm gì phải trách hắn như vậy?
Hồ Nguyệt Mai không vui. Nàng đối với con trai vô cùng cưng chìu, tất nhiên không thể nhìn Vu Ích răn dạy con trai.
- Loại tiểu tử này không quy củ, chắc hẳn phải giáo huấn một lần.
Trên mặt Vu Ích có chút không nhịn được. Hắn quả thật có chút sợ hãi thê tử. Nhưng ở trước mặt mọi người bị thê tử nói như vậy, hắn có chút thẹn quá thành giận.
Lăng Hàn lại không để ý tới. Tay phải hắn rung lên, ba đạo trận cơ đã ném ra ngoài, trong nháy mắt ngăn chặn lực địa thế của thiên địa.
Tay phải của hắn lại vung lên, ném con heo béo ra ngoài.
- Éc éc!
Con heo háo sắc hét thảm một tiếng. Nó đã bay qua lỗ thủng trên tường, tiến vào trong vườn thuốc.
Mọi người đầu tiên là ngẩn ra, sau đó ánh mắt lập tức trở nên nóng như lửa.
Trận pháp đã phá.
Vèo.
Lăng Hàn hoàn toàn không có do dự, thân hình nghiêng một cái đã nhảy vào trong vườn thuốc.
Cái Trở Tuyệt Trận này duy trì không được bao lâu. Mà một khi hắn xác định mở ra thông đạo, an toàn, vậy dĩ nhiên tiến vào trước tiên. Dù sao hắn chuẩn bị rất nhiều trận cơ Trở Tuyệt Trận, đi ra lại ném là được.
Vèo vèo vèo
Những người phản ứng nhanh đều đã nhảy vào.
Vu Ích phản ứng cũng rất nhanh.
Xoạt xoạt xoạt.
Hắn ném ba nhi tử đi vào trước, sau đó lại dắt tay Hồ Nguyệt Mai cùng nhau nhảy vào.
Hắn lại là ngũ cốt, ai có thể tranh cùng hắn. Những người ngăn cản ở trước mặt hắn nhất thời bị hắn đánh bay.
Lăng Hàn liếc mắt thoáng nhìn, thản nhiên nói:
- Nếu không muốn chết, người phía sau cũng không cần tiến đến.
Không ai để ý đến hắn. Đây chính là vườn thuốc, giá trị kinh người. Ai không muốn chen vào một bước?
- Đúng, người phía sau cũng không cần tiến đến!
Vu Sơn cười lạnh nói. Người tiến vào đây càng nhiều, vậy người tranh đoạt tất nhiên cũng càng nhiều.
- Ai dám lại tiến vào, giết không tha!
Vu Đông quát to.
Nhưng người bên ngoài vẫn còn đang chui vào. Vu Ích chính là cường giả Cực Cốt Cảnh. Ba người này lại tính cái gì?
Lăng Hàn lắc đầu. Hắn bảo những người khác không nên vào lại không phải bởi vì muốn độc chiếm ở đây, mà là hắn nhìn thấy được trận cơ của Trở Tuyệt Trận sắp bị hủy.
- A!
Có người kêu lên thảm thiết. Thân thể của hắn vừa vặn vọt vào được phân nửa, lại đột nhiên bị cắt thành hai nửa!
Ầm, ầm.
Đám người phía sau không kịp thu lại, liền bị bắn trở lại. Nhưng thật may, chỉ là bị đẩy lui, cũng không có tổn thương.
Trở Tuyệt Trận đã hủy. Đại trận khôi phục. Gã không may kia vừa vặn mới lao qua một nửa người, gặp phải, tất nhiên chỉ có bị cắt thành hai nửa.
Mọi người nhìn về phía Lăng Hàn, mới biết được ý tứ câu nói của Lăng Hàn trước đó. Ngược lại không phải là Lăng Hàn lòng dạ hẹp hòi, mà là cái này quá nguy hiểm.
- Hóa ra tiểu hữu còn là một vị trận pháp sư.
Vu Ích lộ ra vẻ tươi cười, có phần cực kỳ khách khí.
Trong di tích cổ khắp nơi đều là trận pháp. Bởi vậy, nếu như có thể có một trận pháp sư gia nhập, điều này bất luận là tính an toàn, hay xác suất thu hoạch bảo vật đều sẽ tăng lên không ít. Hơn nữa, thời gian ra ngoài cũng phải dựa vào Lăng Hàn.
- Đi cùng bản tọa, có thu hoạch nào nhất định không thiếu của ngươi một phần.
Hắn lại nói.
- Còn không mau cám ơn phụ thân ta!
Vu Hải vội vàng nói.
- Phụ thân ta lại là cường giả Cực Cốt đệ ngũ cảnh, đệ nhất cao thủ Cát Ninh Thành. Có hắn bảo vệ ngươi, ngươi ở nơi này sẽ tuyệt đối an toàn.
Lăng Hàn mỉm cười, nói:
- Vậy ta thật sự nên cảm ơn Vu thành chủ.
- Đúng vậy, nhanh quỳ xuống dập đầu!
Vu Sơn nói.Hhắn vô cùng khó chịu Lăng Hàn. Trước đó hắn bị Vu Ích quát chính là bởi vì Lăng Hàn. Hiện tại tiểu tử này lại còn leo lên phụ thân hắn. Hắn tất nhiên phải tức giận quét cảm giác tồn tại một chút.
Ngươi ngay cả leo lên cũng không biết. Phải biết rằng, đây chính là phụ thân ta. Ta bảo ngươi dập đầu ngươi phải dập đầu.
Lăng Hàn lắc đầu. So sánh ra, Đế Đô tuy rằng cũng không thiếu nhị thế tổ, nhưng ngược lại thật sự không có người nào bá đạo giống như Vu Đông, Vu Sơn.
Hắn mỉm cười, nói:
- Xương của ta tương đối cứng rắn, quỳ không được. Cho nên chỉ có thể từ chối khéo “lòng tốt” của Vu thành chủ.
Hắn nhấn trọng âm ở hai chữ lòng tốt, tất nhiên phủ nhận đây thật sự là có ý tốt.
- Hừ, ngươi không nên không tán thưởng!
Vu Đông lập tức quát.
- Phụ thân ta lại là thành chủ của Cát Ninh Thành, còn là cường giả Cực Cốt Cảnh. Ngươi lại dám từ chối lòng tốt của phụ thân ta. Ngươi khó tránh khỏi cũng quá cao giá đi.
- Đừng tưởng rằng mình là trận sư, là có thể tự cao tự đại!
Vu Hải nói theo.
- Ta khuyên ngươi, tốt nhất nên suy nghĩ thêm một chút!
Giọng điệu Vu Sơn lại có phần kỳ quái nói.
Lăng Hàn không khỏi lắc đầu. Loại nhị thế tổ này ở Cát Ninh Thành còn tốt. Dù sao không có ai dám chọc bọn họ., Nhưng ra khỏi Cát Ninh Thành vẫn lớn lối như vậy, đây không phải là bôi đen Vu Ích hay sao?
Chỉ có điều suy nghĩ lại một chút, có thể dễ dàng thắng được Vu Ích cũng chỉ có Minh Văn Cảnh. Trong Huyền Bắc Quốc bao nhiêu cường giả như vậy?
Thảo nào ba người này hoàn toàn không thu liễm lại.
- Vu thành chủ?
Lăng Hàn nhìn về phía Vu Ích.