Đúng lúc này, một bóng người xuất hiện, đó là lão giả hơn bảy mươi tuổi.
Chân Ngã cảnh!
Đây là thổ dân, hiển nhiên hắn đã cướp đoạt lệnh bài của ai đó và thành công rời khỏi bí cảnh.
- Hừ!
Có Tôn Giả xuất thủ bắt lấy lão giả kia.
Lão giả đáng thương, hắn là cường giả vô địch trong bí cảnh, khi đi ra, trong mắt Tôn Giả, hắn yếu như con kiến.
Hắn không thể đối kháng Tôn Giả, hắn bị bắt tới trước mặt đối phương.
Lão giả lộ ra vẻ mặt không dám tin, mặc dù hắn đã chuẩn bị tâm lý, thế giới bên ngoài đầy cường giả, không nghĩ tới hắn đụng phải nhanh như vậy.
- Thổ dân nho nhỏ, ngươi dám hại đệ tử của chúng ta?
Tôn giả kia hừ một tiếng, tay bóp, ba, lão giả bị bóp nát biến thành mưa máu.
Chân Ngã cảnh thì thế nào, ở trước mặt Tôn Giả lại nhỏ yếu như sâu kiến.
Lục tục ngo ngoe, có một ít thổ dân cướp được lệnh bài thoát khỏi bí cảnh, bọn họ bị Tôn Giả tuỳ tiện đánh giết, không ai có thể sống sót.
Lăng Hàn hơi xúc động, ai muốn tìm chết chứ?
Thổ dân làm như vậy không phải vì muốn sống lâu thêm vài năm, nhưng cả hai đối lập tạo thành thổ dân giết kẻ bên ngoài trong bí cảnh, bước ra bên ngoài, người bên ngoài lại giết thổ dân.
Hắn thu hồi cảm xúc ưu sầu, bởi vì hắn không có năng lực cải biến.
Làm cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn chính là, không chỉ có cấp độ Chú Đỉnh đại đào vong, hai cấp độ Trúc Cơ, Sinh Đan cũng có lượng lớn người đào vong.
Thì ra bọn họ cũng gặp tình huống tương tự, đám thổ dân bắt đầu trở mặt, muốn cướp đoạt lệnh bài của bọn họ rời đi.
Nữ Hoàng, Hổ Nữu, Đại Hắc Cẩu, Lâm Lạc, Chu Hằng... Nhìn thấy từng gương mặt quen thuộc xuất hiện, Lăng Hàn thở ra, người bên cạnh hắn không bị ảnh hưởng.
Mọi người gặp nhau, bọn họ thập phần vui vẻ, bởi vì đám người Nữ Hoàng, Hổ Nữu đã bước vào Chú Đỉnh, hơn nữa còn đạt đến Tứ Đỉnh, Ngũ Đỉnh, có thể nói phi thường kinh người.
Chỉ chốc lát, tất cả mọi người đã lui ra khỏi Bạch Liên bí cảnh, cánh cửa ánh sáng trên bầu trời lóe sáng vài lần sau đó biến mất.
- Cửu Sơn!
Một giọng nói vang lên, chỉ thấy một tên Tứ Cực cảnh Tôn Giả đi nhanh tới, hắn quát Cửu Sơn Tôn Giả:
- Có đệ tử Thánh Địa của các ngươi hại người, giao hắn ra, bản tọa muốn cắt một tay một chân của hắn.
Cửu Sơn Tôn Giả ngạc nhiên, đã xảy ra chuyện gì?
Hắn nhìn về phía đối phương, nói:
- Ngươi uống lộn thuốc?
- Hừ, ngươi còn muốn giảo biện sao?
Tên Tôn Giả kia hừ một tiếng, nói:
- Phong Kế Hành của ta từng Chú Đỉnh cảnh đệ nhất nhân, hiện tại đã bước vào Sinh Đan, lại bị một tên Chú Đỉnh Thánh Địa các ngươi đánh bại, nếu không phải dùng thủ đoạn ám muội, hắn làm sao thắng?
Cửu Sơn Tôn Giả sững sờ, hắn không dám tin vào tai của mình.
Chú Đỉnh đánh bại Sinh Đan? Hơn nữa còn là siêu cấp thiên tài như Phong Kế Hành?
Móa!
Ai vậy, trâu bò như thế?
Hắn quay đầu nhìn về phía đệ tử Cửu Dương Thánh Địa, cười nói:
- Là tiểu gia hỏa lợi hại nào, nhanh cho bản tôn nhìn một chút!
Hắn không có ý trách tội, ngược lại còn kiêu ngạo.
Cửu Dương Thánh Nhân lúc trước thiên hạ vô địch, cả đời kiêu ngạo, cái mao bệnh này cũng truyền thừa tới bây giờ.
Cửu Dương Thánh Địa cách một vạn năm mới mở sơn môn một lần, chiêu thu đệ tử thà thiếu không ẩu, cũng có thể thấy được Cửu Dương Thánh Địa tâm cao khí ngạo cỡ nào.
Đối với Thánh Địa, bọn họ nhất định bao che khuyết điểm.
Cái gì, ai mạnh như vậy?
Phần lớn người cũng không biết tình huống, nghe vị Tôn giả kia nói xong, người nào cũng kinh hãi, vô ý thức nhìn sang Lục Kỳ.
Nhưng Lục Kỳ đã sớm rút lui ra khỏi bí cảnh, đương nhiên không thể nào là hắn, thấy mọi người nhìn sang, hắn thẹn quá hoá giận, ánh mắt nhìn sang Lăng Hàn.
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng, nói:
- Chỉ đánh bại một Phong Kế Hành, không có gì phải khoác lác.
- Ngươi?
Tôn Giả đối diện nhìn Lăng Hàn, hắn khó mà tin được.
Chú Đỉnh thực sự có thể đánh bại Sinh Đan sao? Dù là mượn bảo khí.
- Quá cổ quái.
Tên Tôn Giả kia ngang nhiên xuất thủ bắt Lăng Hàn.
Thời thế hiện nay không có Tổ Vương tọa trấn, Thánh Nhân không xuất thế, Tôn Giả chính là chiến lực mạnh nhất, có gì mà cố kỵ?
Đương nhiên Lăng Hàn không có khả năng trốn tránh, nhưng Cửu Sơn Tôn Giả sẽ không ngồi nhìn, lúc này hắn ngăn cản:
- Trường Phong, ngươi ép bản tôn giết ngươi sao?
Oanh!
Hai đại Tôn giả chỉ tùy ý xuất thủ nhưng năng lượng kinh khủng sôi trào xé rách hư không, dư âm của một kích này đủ sức giết cường giả Giáo Chủ.
Trường Phong Tôn Giả khẽ nhíu mày:
- Cửu Sơn, ngươi muốn bao che đệ tử của mình?
- Xùy, liên quan gì tới ngươi!
Cửu Sơn Tôn Giả vô cùng bá đạo.
- Tốt!
Đệ tử Cửu Dương Thánh Địa đều khen hay, cảm thấy vị Tôn giả này mặc dù không chịu nổi, tham điểm cống hiến của bọn họ để lừa gạt rượu, nhưng thời điểm nên cường thế vẫn cường thế đến cùng.
Nếu như Cửu Sơn Tôn Giả biết suy nghĩ của mọi người, hắn khẳng định sẽ tức giận bốc khói, sau đó trở về đánh con mèo béo phì kia một trận.
- Ta hỏi ngươi, ngươi tin tưởng có Chú Đỉnh mạnh như vậy, có thể đánh bại Sinh Đan, thậm chí còn là Sinh Đan như Phong Kế Hành hay không?
Trường Phong Tôn Giả nói.
Không đợi Cửu Sơn Tôn Giả trả lời, Lăng Hàn cướp lời nói:
- Đơn giản, bảo Phong Kế Hành đi ra, ta giết hắn cho ngươi xem.
Xen vào trước mặt Tôn Giả, hành động này cực kỳ bất kính, tự nhiên làm Trường Phong Tôn Giả giận tím mặt.
Nhưng với địa vị của hắn sẽ không lý luận với một tên Chú Đỉnh, hắn nhìn sang Cửu Sơn Tôn Giả:
- Ha ha, xem ra, bản tôn sẽ thay ngươi giáo dục môn đồ một lần.
Cửu Sơn Tôn Giả hừ một tiếng:
- Đệ tử Cửu Dương Thánh Địa đều bá khí như thế, ngươi có thể làm thế nào?
Trường Phong Tôn Giả tức chết, ngươi làm gương cho đệ tử sao?
Đi ra ngoài phách lối như vậy, không sợ bị người ta đánh chết sao?
- Tốt!
Trường Phong Tôn Giả hừ một tiếng:
- Kế Hành, tới, ngươi đánh với kẻ này một trận! Yên tâm, có bản tôn ở đây, hắn đừng mơ tưởng vận dụng bí bảo!
Phong Kế Hành nghe xong, sắc mặt hắn xấu hổ.
Hắn thật sự nói mình bại bởi một tên Chú Đỉnh, nhưng Trường Phong Tôn Giả tự động suy diễn nhiều hơn, cho rằng Lăng Hàn dựa vào bí bảo, phù binh mới thắng, mấu chốt là, Phong Kế Hành sĩ diện, hắn không mở miệng phản bác.
Hiện tại bảo hắn đánh với Lăng Hàn một trận, ách, hắn không phải tự rước lấy nhục hay sao?
- Còn thất thần làm gì?
Trường Phong Tôn Giả trách mắng:
- Có bản tôn ở đây, ai dám nói ngươi lấy lớn hiếp nhỏ?
Phong Kế Hành bất đắc dĩ, hắn đành phải chậm rãi đi tới, vẻ mặt như táo bón và đi rất chậm.
Nhưng đi chậm hơn nữa cũng có lúc tới đích.
Lăng Hàn đối mặt với Phong Kế Hành, gió nhẹ thổi qua, góc áo hai người phất phơ.
Đúng lúc này, không gian sinh ra ba động vi diệu.
Lập tức, tất cả Tôn Giả nghiêm túc nhìn lên bầu trời.