Đấu bồng nữ tức giận đến cắn răng, không nhịn được nói:
- Ta tên Mộc Phi Dao. Ngươi có thể đi Hàn Thành ở Trung Châu tìm ta.
Lăng Hàn không khỏi lộ ra nụ cười. Nữ nhân này không chịu nổi kích thích như thế, phỏng chừng tuổi không lớn. Hắn tiếp tục nói:
- Giấu đầu lòi đuôi như ngươi, còn muốn để ta tin tưởng?
Mộc Phi Dao đưa tay muốn vạch trần đấu bồng, nhưng lập tức hừ một tiếng nói:
- Suýt chút nữa mắc bẫy của ngươi rồi, tên tiểu tử giảo hoạt này!
Ánh mắt của nàng phát lạnh nói.
- Ngươi lại kích ta, cẩn thận ta vặn gãy cổ của ngươi.
- Vậy ngươi phải có cái thực lực này đã!
Lăng Hàn đột nhiên bạo phát, một phát bắt được cái cổ của Mộc Phi Dao, chống nàng đến trên thành xe.
Mộc Phi Dao kinh hãi. Nàng là Thần Thai Cảnh, dù hiện tại bị trọng thương, thực lực rơi xuống đến Linh Hải Cảnh, nhưng làm sao cũng phải mạnh hơn Dũng Tuyền tầng một vô số lần. Hiện tại lại bị Lăng Hàn bắt, nàng làm sao tin tưởng?
Sức mạnh của đối phương lớn kinh người, đủ để sánh ngang Linh Hải tầng năm!
- Ngươi đến từ thế lực nào, tại sao phải mua lò luyện đan kia?
Lăng Hàn hỏi. Phí nhiều nguyên tinh như vậy mua một lò luyện đan tổn hại vô dụng, để hắn không tin đây là có tiền tùy hứng. Huống chi còn là hai người tranh cướp.
- Tại sao phải nói cho ngươi biết?
Mộc Phi Dao không phục nói.
- Bởi vì ngươi không nói, ta sẽ đánh cái mông của ngươi.
Lăng Hàn từ tốn nói.
Mộc Phi Dao sợ đến toàn thân run cầm cập. Nàng là cô nương băng thanh ngọc khiết, nếu như bị một xú nam nhân đánh mông, sau này nàng còn mặt mũi nào sống sót? Đặc biệt là người đàn ông này trùng tên với đan đạo đế vương vạn năm trước, tối kỵ của bọn hắn a.
Nhưng nàng không thể khuất phục, tự tôn của nàng không cho phép. Nàng khẽ cắn răng nói:
- Nếu ngươi dám xằng bậy, ta nhất định sẽ không tiếc đánh đổi giết ngươi!
- Ha ha!
Lăng Hàn không để ý chút nào.
- Hiện tại ta thay đổi chủ ý. Ta muốn mang ngươi đi địa phương nhiều người náo nhiệt, ở trước mặt tất cả mọi người đánh cái mông của ngươi.
Mộc Phi Dao hít vào một ngụm khí lạnh, run giọng nói:
- Ngươi không thể, ngươi không thể!
- Ngươi có thể thử xem giới hạn của ta.
Lăng Hàn từ tốn nói.
Mộc Phi Dao nhìn con mắt của Lăng Hàn. Ánh mắt của đối phương trong suốt nhưng tràn ngập dã tính. Người như vậy làm việc chắc chắn sẽ không có bất kỳ kiêng kỵ, hắn nói ra được, thì sẽ làm được. Tuyệt đối không nên thử làm người như vậy tức giận.
- Ta là đệ tử của Hàn Phong Hội .
Nàng lui một bước. Ngược lại đây cũng không phải bí mật gì.
Lăng Hàn ngẩn ra, Hàn Phong Hội?
Hàn Phong Hội là bí mật nhỏ thuộc về hắn cùng bốn đồ đệ. Bọn họ đã từng muốn sáng tạo một thế lực, tên cũng có rồi, gọi Hàn Phong Hội. Chỉ là vẫn không có chính thức bắt tay, Lăng Hàn liền biến mất ở trong di tích.
Hàn Phong Hội này, lẽ nào là ở sau khi hắn "chết", bốn đồ đệ của hắn sáng lập? Nếu như vậy, Mộc Phi Dao đấu giá lò luyện đan hắn đã từng dùng qua là vô cùng bình thường.
Nhưng vì cái gì ông lão Sinh Hoa Cảnh kia cũng muốn cạnh tranh lò luyện đan? Thậm chí hai người này còn đánh nhau, vì cái gì? Tám chín phần mười chính là vì lò luyện đan rồi.
- Ông lão vừa nãy thì sao?
Lăng Hàn hỏi.
- Hắn là người của Hàn Phong Hội giả!
Mộc Phi Dao lập tức giận dữ nói.
- Những tên lừa đảo này, chúng ta nhất định sẽ diệt bọn họ, không cho bọn họ nắm danh hào của Lăng đại sư đảo loạn thiên hạ!
Lăng Hàn càng thêm kinh ngạc. Lại có hai Hàn Phong Hội?
Mộc Phi Dao cho rằng đối phương là giả, phỏng chừng đối phương cũng cho rằng như vậy. Bởi vậy song phương đều liều mạng tranh cướp lò luyện đan hắn dùng qua. Nhưng vấn đề là, hắn đã "chết" vạn năm, tại sao còn tôn kính hắn như vậy, vì lò luyện đan hắn đã từng dùng qua mà đánh đổi lớn như thế?
Lẽ nào hai Hàn Phong Hội đều là đồ đệ của hắn sáng lập? Giữa bọn họ lại sản sinh mâu thuẫn gì, mới sẽ hận nhau, muốn tiêu diệt đối phương?
Từ bọn họ không tiếc đánh đổi tranh mua lò luyện đan hắn dùng qua liền biết. Hai Hàn Phong Hội này đều vô cùng tôn kính hắn. Nhưng đã như vậy, thì tại sao lại hận nhau như thế?
Lăng Hàn đau đầu. Tại sau khi hắn "chết", đến tột cùng phát sinh cái gì, để bốn đồ đệ phát sinh mâu thuẫn, thành lập hai Hàn Phong Hội, huynh đệ tương tàn?
Có điều, này mới chỉ là bởi vì đối phương "giả mạo" là người của Hàn Phong Hội, liền đối lập lẫn nhau, hận không thể giết chết đối phương. Như vậy nếu như hắn "thừa nhận" thân phận kiếp trước, nhất định sẽ bị hai Hàn Phong Hội này cho là tên lừa đảo siêu cấp, đánh giết hắn thành cặn bã đi.
Nhìn dáng dấp hiện tại của Mộc Phi Dao, tuyệt đối là tẩu hỏa nhập ma, chuyện gì cũng làm được. Nào sẽ để ý thân phận Đan sư Địa Cấp của hắn?
- Ngươi có thể đi rồi.
Lăng Hàn vứt Mộc Phi Dao xuống xe, không chút thương hương tiếc ngọc.
Mộc Phi Dao ngã rầm trên mặt đất. Nàng không thể tin tưởng, lại bị Lăng Hàn ném ra như vậy? Tên ghê tởm này, đừng cho nàng gặp gỡ, nếu không nhất định phải cho hắn đẹp mặt.
. . .
Mang theo càng nhiều nghi vấn, Lăng Hàn rốt cục đi tới Đông Nguyệt Tông. Lúc này, cách Đông Nguyệt Tông khai sơn thu đệ tử còn có hai ngày.
Đại tông môn như Đông Nguyệt Tông, bình thường sơn môn sẽ đóng chặt, ra vào đều thông qua cửa nhỏ. Chỉ có gặp phải sự kiện lớn, tỷ như bái tế tổ tông, có quý khách giá lâm, hay đại hội thu đồ đệ năm năm một lần, lúc này mới sẽ mở sơn môn ra.
Xa xa nhìn tới, một cửa đá to lớn khóa ở trong sơn đạo. Hai bên có hai cửa nhỏ, một vào một ra. Có thể nhìn thấy dòng người nối liền không dứt, cho thấy Đông Nguyệt Tông phồn hoa.
Lên trên nữa, liền thấy mây mù phiêu miểu, như từng cự long uốn lượn ở trong núi.
Tuy phụ cận Đông Nguyệt Tông chính là một toà đại thành, tên Hải Phong Thành, nhưng dù sao vẫn cách rất xa, mà thời gian khai sơn thu đệ tử đã đến gần, bởi vậy rất nhiều người dựng lều trại ở dưới chân núi, chờ đợi ngày đó đến.
Dù sao, cơ hội hiếm có, năm năm mới có một lần.
Nơi này không chỉ có người trẻ tuổi đến từ Bắc Hoang, mà là toàn bộ Bắc Vực. Đông Nguyệt Tông là một trong năm đại tông môn của Bắc Vực, nếu có thể tiến vào, tương lai sẽ cực kỳ quang minh, tự nhiên hấp dẫn vô số người trẻ tuổi mơ ước.
Đứng chỗ cao nhìn xuống, thì một mảnh tối om, đâu đâu cũng có đầu người, chỉ là nơi này thì có gần mấy trăm ngàn người. Số lượng thực tế còn vượt xa con số này rất nhiều. Chỉ cần ngẫm lại Bắc Vực có bao nhiêu nhân khẩu liền biết, mấy trăm vạn cũng rất bình thường.
Chỉ Bắc Hoang Cửu Quốc thì có khoảng 1 tỉ nhân khẩu, mà Bắc Hoang chi là một góc nho nhỏ ở Bắc Vực mà thôi.
Lăng Hàn để những người khác ở lại Hải Phong Thành, một thân một mình đi tới dưới chân núi của Đông Nguyệt Tông.
Liên quan tới khảo hạch ngày sau, đã có lượng lớn tin tức truyền ra, đầu tiên là khen thưởng. Người tiến vào mười vị trí đầu có thể được trọng thưởng. Mà người thứ nhất thì được khen thưởng một Linh khí, tên Lôi Đình Chiến Giáp.
Cái Linh khí này có người nói truyền từ thượng cổ. Ở trong lịch sử truyền thừa lâu dài đã hư hao rất nhiều, uy lực không còn như năm đó, tuy nhiên vẫn là một chí bảo.
- Lại là Lôi Đình Chiến Giáp!
Lăng Hàn hết sức kinh ngạc.