Hơn trăm con chó hoang lao lên, từng cơn trợn mắt nhe răng, chảy nước bọt, vẻ mặt chúng vô cùng dữ tợn.
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng, hắn dùng khí tức công kích, ba ba ba, hơn trăm con chó hoang cùng ngã xuống đất.
Cái gì, xong rồi?
Người trên tường rào hoảng sợ, bọn họ khó mà tin được.
Việc này quá kinh người, chó hoang trong mắt bọn họ chính là ác ma, hiện tại chúng ngã xuống toàn bộ.
Xảy ra chuyện gì?
Bọn họ nhìn Lăng Hàn, mặc dù không biết cụ thể xảy ra chuyện gì, nhưng nghĩ như thế nào cũng có thể khẳng định có quan hệ với nam nhân trước mặt.
Có người đánh bạo đi ra, hắn đi dạo quanh đám chó hoang một vòng, sau đó càng hoảng hốt hơn trước.
- Chúng chết hết rồi.
Hắn nói.
Rất nhanh, người trong thôn lao ra ngoài và vây quanh Lăng Hàn, mỗi một người nhìn hắn không khác gì nhìn thần linh.
- Đại nhân!
Những thôn dân kia quỳ xuống, nói:
- Chẳng lẽ, ngươi là Tế Tự đến từ Tạp Lý Thập hay sao?
Cái quỷ gì thế?
Lăng Hàn ra vẻ cao thâm, phất phất tay, hắn đi vào trong thôn.
Mọi người vội vàng đuổi theo, lại bước chậm hơn hắn ba bốn bước dùng bày tỏ lòng tôn kính.
Sau khi tiến vào thôn, Lăng Hàn lại phát hiện, bên trong tường vây có một hàng thang lên xuống, những người này vừa rồi đều đứng trên bậc thang.
Nhưng tất cả quá nguyên thủy, chó hoang trước đó cũng không phải hung thú, chúng chỉ là dã thú bình thường mà thôi, trong thôn này không có một tên võ giả nào, cho nên bọn họ không đánh lại chó hoang phổ thông.
Lăng Hàn bắt đầu nói lời khách sáo, hắn nhanh chóng biết rõ tin tức mình cần biết.
Thôn dân cư trú nhiều thế hệ tại đây, chủ yếu lấy đi săn và chăn thả mà sống, địch nhân lớn nhất của bọn họ chính là dã thú ăn thịt trên thảo nguyên.
Có rất nhiều thôn xóm như bọn họ sống trên thảo nguyên này, nhưng bọn họ cũng xác định lãnh địa của nhau, trừ phi gặp phải tai nạn to lớn, bằng không bọn họ sẽ không tiến vào lãnh địa của người khác.
Cách một đoạn thời gian, bọn họ sẽ đi Tạp Lý Thập đổi lấy dược phẩm mình cần.
Tạp Lý Thập, đó là một thị trấn, chỗ đó có một vị Tế Tự cường đại, có thể dẫn động lôi đình trên trời xử tử người tà ác, cũng bởi vậy, Tạp Lý Thập từ thôn xóm nhỏ phát triển thành thị trấn, cũng thành khu vực giao dịch của các thôn xóm khác, đó là thánh địa trong suy nghĩ của các thôn dân.
Đối với thôn dân mà nói, nếu như có thể di cư đến Tạp Lý Thập, như vậy bọn họ không cần sống trong hãi hùng như hiện tại, bởi vì một lần dã thú xâm nhập đại quy mô, có khả năng nhà của bọn họ sẽ không còn.
Lăng Hàn hơi suy nghĩ, dẫn động lôi đình giết người?
Đó là võ giả hay sao?
Sau khi tìm hiểu tình huống kỹ càng, hắn xuất phát đi về hướng Tạp Lý Thập.
Qua hai giờ sau, Lăng Hàn đã đi tới thánh địa trong suy nghĩ của người dân thảo nguyên.
Nơi này xây trên hồ nước và tạo thành một trấn nhỏ, nó không lớn, chỉ có khoảng vài trăm gia đình.
Nhưng so với các thôn xóm hắn gặp được, nơi này đã rất lớn rồi.
Lăng Hàn đổi trang phục người dân thảo nguyên, hắn lặng lẽ tiến vào bên trong, dự định thăm dò thực lực của tên Tế Tự, không muốn đánh rắn động cỏ.
Tên Tế Tự kia được tôn xưng là Lôi Đình Đại Tế Tự, hắn có tên thật là gì thì không ai biết, hắn trở thành Đại Tế Tự đã gần hai mươi năm, hắn ở trong biệt thự xa hoa trong trấn.
Đương nhiên, không phải biệt thự mà Lăng Hàn biết, chỉ là biệt thự khi so với nơi này mà thôi, nếu đặt ở bên ngoài, biệt thự như thế là chỉ là ngôi nhà bình thường.
Hắn thả ra thần thức quan sát khu nhà.
A, hắn không phát hiện võ giả, khí tức sinh mệnh của người nơi này rất yếu ớt, đều là người bình thường.
Chẳng lẽ tên Đại Tế Tự kia không có ở đây sao?
Hoặc đối phương quá mạnh làm hắn không cảm ứng được?
Lăng Hàn nghĩ nghĩ, quyết định cẩn thận một chút, hắn cầm da Hư Không Thú khoác lên người, hắn che dấu thân thể sau đó tiến vào trong biệt thự.
Hắn nhanh chóng phát hiện một trung niên bụng phệ sắp năm mươi tuổi, hắn mặc quần áo xanh xanh đỏ đỏ rất chói mắt.
Ở trong nhà, mỗi người đều cung kính khi đối mặt trung niên, thậm chí kính sợ không nói thành lời.
A, chẳng lẽ hắn chính là Lôi Đình Đại Tế Tự?
Lăng Hàn phát động nhãn thuật nhìn kỹ, kẻ này chính là phàm nhân.
Một phàm nhân làm cách nào dẫn động lôi đình giết người?
Lăng Hàn thu hồi da Hư Không Thú, hắn nhanh chân tới gần tên trung niên.
- Ngươi là ai?
- Ngươi vào bằng cách nào?
Nơi này có thật nhiều tôi tớ, nhìn thấy Lăng Hàn bỗng nhiên xuất hiện, tất cả bọn họ đều giật mình, bọn họ lập tức chất vấn hắn, dù giật mình nhưng không ai sợ hãi.
Bởi vì, chủ nhân của bọn họ chính là Lôi Đình Đại Tế Tự, là đại biểu của thiên thần tại nhân gian.
- Ngươi chính là Lôi Đình Đại Tế Tự?
Lăng Hàn nhìn nam tử trung niên kia.
- Nếu biết ta là ai, còn không mau mau quỳ xuống!
Nam tử trung niên không vui, hắn quát lớn.
A, gia hỏa này thật sự là Lôi Đình Đại Tế Tự?
Lăng Hàn mỉm cười:
- Một tên phàm nhân thì có tư cách gì xưng là sứ giả thần minh?
Nam tử trung niên giận dữ, hắn chỉ tay về phía Lăng Hàn, một đạo thiểm điện đánh xuống, tia sáng đánh thẳng vào Lăng Hàn.
Thú vị.
Lăng Hàn đưa tay bắt lấy, tia chớp bị hắn bắt vào trong tay, biến ảo sáng tối một hồi, sau đó mất đi ánh sáng rực rỡ.
Phốc!
Nam tử trung niên như nhìn thấy quỷ, tại sao lại có thể như vậy?
Thiểm điện của hắn bị người ta nắm trong tay, hơn nữa đối phương không có chút biểu hiện gì.
Lăng Hàn cảm thấy kỳ quái, nói:
- Ngươi chỉ là một tên phàm nhân, tại sao có thể đánh ra năng lượng lôi đình cấp bậc Chú Đỉnh, hiển nhiên, trên người của ngươi có một kiện bảo khí. Nhưng phàm nhân có thể điều khiển bảo khí gì?
Nam tử trung niên nghe không hiểu Lăng Hàn nói gì, hắn lại biết ý của đối phương, đối phương biết lai lịch của hắn.
Hắn sờ lên chiếc nhẫn trong tay, lại chỉ về phía Lăng Hàn:
- Bất kính thần giả, bản Tế Tự cho ngươi nếm thử cực hình!
Tư, lại có một đạo thiểm điện đánh tới.
Lăng Hàn tùy ý bóp tắt thiểm điện.
Hắn cất bước tới gần nam tử trung niên.
Lần này đừng nói nam tử trung niên kia, tất cả tôi tớ đều kinh hãi gần chết.
Đây là ác ma hành tẩu trên nhân gian hay sao? Bằng không, tại sao có thể áp chế sứ giả thần linh, Lôi Đình Đại Tế Tự cũng không làm gì được hắn.
Nam tử trung niên lại chỉ về phía Lăng Hàn, từng đạo thiểm điện đánh xuống, uy lực một đạo không bằng một đạo.
Lăng Hàn đi qua, hắn thu lấy chiếc nhẫn trên tay nam tử trung niên.
Đó chỉ là chiếc nhẫn phổ thông.
Tâm niệm Lăng Hàn hơi biến hóa, hắn mở viên châu trên chiếc nhẫn ra xem, hắn nhìn thấy bên trong là viên đá như hạt gạo, toàn thân xanh lam, có ánh sáng lôi đình quấn quanh.
Tư, thiểm điện đánh tới, bàn tay Lăng Hàn tê rần, kém chút không thể cầm lấy viên đá nhỏ kia.
Hắn tạo ra màn sáng tinh thần, thiểm điện không thể ảnh hưởng tới hắn.
Chính nhờ vào đồ chơi này, nam tử trung niên mới có thể điều khiển lôi đình.
Lăng Hàn mỉm cười, nói:
- Đến, giới thiệu cho ta một chút.