Bùm!
Một kích va chạm Lăng Hàn thụt lùi, La Tại Uyên thì ngạo nghễ vững như núi.
Lăng Hàn lùi ba bước, lại lùi hai bước, sau đó lùi hơn hai mươi bước.
Nam nhân vạm vỡ này ở lực lượng chồng lên đến sáu tầng.
Lăng Hàn rất ngạc nhiên, đây là người có số tầng lực lượng chồng nhiều nhất hắn từng thấy.
Tứ Phương quyền không thể thắng.
Lăng Hàn nhủ thầm. Tứ Phương quyền chỉ có thể chồng hai tầng trọng lực, vốn lực lượng nguyên thủy của Lăng Hàn không mạnh bằng La Tại Uyên, dùng Tứ Phương quyền đối địch thì sẽ bị yếu thế hơn.
Lăng Hàn không muốn lộ Yêu Hầu quyền ra ngoài, nhưng không cam lòng thua người. Rõ ràng có thể thắng nhưng tại sao cố ý muốn thua?
Chơi luôn!
Thấy La Tại Uyên một kích chiếm ưu thế, người Vân Mặc kỳ hét to cổ vũ trợ uy:
- La đội trưởng giỏi quá!
Người Huyền Thanh kỳ châm chọc:
- Chẳng qua là thập nhị mạch ức hiếp thập mạch, có gì hay mà đắc ý.
Hai bên đấu võ mồm, La Tại Uyên thì chạy nhanh về phía Lăng Hàn.
Lăng Hàn lao lên chủ động đón đánh, Yêu Hầu quyền đấm ra kèm bảy lớp trọng lực.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Lăng Hàn và La Tại Uyên va chạm, chỉ một cú đấm nhưng hai người giống như trong khoảnh khắc va chạm sáu, bảy lần, tiếng gió rít không ngớt.
Lăng Hàn bị đẩy lui, nhưng La Tại Uyên cũng thụt lùi.
Mọi người hoang mang ai chiếm ưu thế?
Chỉ có hai đương sự mới hiểu rõ. Khuôn mặt La Tại Uyên lộ vẻ thận trọng, gã là đỉnh thập nhị mạch, lực lượng cao đến mười vạn cân, đương nhiên Lăng Hàn không theo kịp gã, cách nhau mấy ngàn cân.
Vấn đề là số tầng lực lượng chồng của đối phương vượt qua gã. Trong đợt va chạm sáu tầng lực lượng vừa rồi La Tại Uyên chiếm ưu thế cũng vì vậy, không ngờ Lăng Hàn có thể đánh ra bảy tầng lực lượng, chấn gã liên tục thụt lùi.
Trời ạ, bảy trọng lực!
La Tại Uyên lộ vẻ kinh sợ, gã ngoài ý muốn chiếm được bí thuật Xích Diễm Chưởng mới làm ra sáu trọng lực, khiến gã hiếm có địch thủ trong bốn địa kỳ.
Nhưng bây giờ chạy ra một người có kình lực chồng vượt qua gã.
Chuyện gì đây!
Gã có thể đánh thắng đối phương trong vòng mười chiêu không?
Khó, khó như lên trời.
Lăng Hàn rống to chủ động tấn công, hắn chưa bao giờ là loại người bị động.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Lăng Hàn và La Tại Uyên kịch chiến, trong chớp mắt hai người đã đánh mười chiêu.
Lăng Hàn không định thu tay về, La Tại Uyên không thể nào đứng yên chịu đòn, vì thế hai người đánh nhau túi bụi.
Bảy trọng lực không giải quyết được?
Lăng Hàn quát khẽ, chồng lực lượng đến tám tầng, thế là hắn chiếm ưu thế ngay.
Lăng Hàn phải giải quyết đối thủ thật nhanh, Thông Mạch cảnh đánh hết sức chỉ có hai tiếng, dù hắn mở rộng kinh mạch to hơn, có thể chứa nhiều bí lực hơn nhưng tiêu hao gấp tám lần khiến hắn chỉ có thể chịu đựng hơn hai mươi phút.
Nên Lăng Hàn phải giải quyết La Tại Uyên thật nhanh.
Lăng Hàn lại bùng nổ, tám trọng lực không thể thắng nhanh thì chín trọng lực.
Bùng nổ thêm một trọng lực tương đương với thêm thập nhị mạch công kích, không đùa được.
Ầm!
La Tại Uyên không chịu nổi bùng nổ như vậy, gã miễn cưỡng chống đỡ hơn mười chiêu thì bị Lăng Hàn đấm trúng thụt lùi mấy chục bước, khóe môi chảy vệt máu.
Thua, La Tại Uyên thua.
Toàn bộ Vân Mặc kỳ tĩnh lặng.
Nên biết Lăng Hàn mới chỉ là thập mạch, có không gian trưởng thành rất rộng. Bây giờ La Tại Uyên thua nghĩa là trong đoạn thời gian dài không có thông Mạch cảnh nào có thể uy hiếp được hắn. Hay nên nói Lăng Hàn đã vô địch Thông Mạch, khi nào hắn chưa bước vào Hoán Huyết cảnh thì không có đối thủ cùng giai.
Hỏi sao đám người như chết phụ mẫu.
Ngược lại người Huyền Thanh kỳ hưng phấn rống to, ai nấy đều điên cuồng. Hết sức hãnh diện, chưa từng sướng như vậy.
- Lăng Hàn!
- Lăng đội trưởng!
Nơi này như trở thành doanh địa Huyền Thanh kỳ, chiến sẽ hò reo inh ỏi.
Người Vân Mặc kỳ đang khó chịu nghe vậy càng giận:
- Kêu la cái gì, ồn ào!
Người Huyền Thanh kỳ hưng phấn không chịu thua:
- La thì sao? Chúng ta thích!
- Mợ nó!
Có người không nhịn được ném cục đá.
- Dám đánh người!?
- Đánh đi!!!
Ầm!
Tình hình mất khống chế, vốn chỉ là mấy người tranh đấu nhưng rất nhanh biến biến thành đại hỗn chiến.
Hơn một trăm người đánh hội đồng, mỗi người ít nhất thập mạch, kình lực phóng ra ngoài nhích người một chút là bị thương người khác, tình hình hỗn loạn.
Lăng Hàn rống to, hắn thích nhất kéo bè kéo lũ đánh nhau.
Cỡ mấy chục phút sau một giọng nói tức giận tràn ngập uy nghiêm vang lên:
- Dừng tay!
Thanh âm như sấm chấn lỗ tai mọi người điếc, máu sôi sục, đầu muốn nổ tung.
Mọi người lập tức dừng lại, có người chảy máu mắt.
Một nam nhân từ xa xông tới, trông khoảng bốn mươi tuổi, sắc mặt âm trầm, mặc bộ đồ cổ màu trắng, huyết khí sôi trào.
Cường giả Hoán Huyết cảnh.
Người Vân Mặc kỳ cùng quỳ xuống:
- Bái kiến kỳ chủ đại nhân!
Người Huyền Thanh kỳ không quỳ nhưng mỗi người hơi cúi đầu, đây là sự tôn trọng cần thiết dành cho cường giả.
Người này là kỳ chủ của Vân Mặc kỳ, Kế Tu Du.
Kế Tu Du lạnh lùng hỏi:
- Các ngươi muốn tạo phản sao?
Giọng Kế Tu Du không cao nhưng làm người ta cảm thấy ngực khó chịu, máu sục sôi.
Hoán Huyết Cảnh quá mạnh mẽ, nghiền áp về chất.
Kế Tu Du nhìn lướt qua mọi người:
- Dám gây sự ở doanh địa, các ngươi thật đúng là gan to bằng trời! Huyền Thanh Kỳ, các ngươi làm gì?
Một giọng nói mềm nhẹ êm tai vang lên:
- Chỉ luận bàn một chút, Kế kỳ chủ cần gì ngạc nhiên vậy?
Liên Tuyết Dung cũng xuất hiện, nàng đứng trước mặt Kế Tu Du, quần áo bó sát vóc người thướt tha nhấp nhô.
Kế Tu Du chỉ vào đoàn người, rất nhiều người đầu rơi máu chảy:
- Kỳ chủ gọi đây là luận bàn?
Liên Tuyết Dung lạnh lùng nói:
- Không phải luận bàn thì là gì?
Liên Tuyết Dung quay đầu nhìn người Huyền Thanh kỳ:
- Các ngươi rất rảnh đúng không? Xem ra ta thao luyện còn ít. Lập tức cút về cho ta! Trong vòng mười ngày tiếp theo lượng huấn luyện mỗi ngày tăng lên gấp đôi!
Chậc, thật là bao che khuyết điểm, việc lớn qua miệng Liên Tuyết Dung thành trò chơi con nít.
Người Huyền Thanh kỳ nhăn nhó, tăng gấp đôi lượng huấn luyện thì thật là khốn khổ đời trai.
Liên Tuyết Dung sắc mặt âm trầm nói:
- Đứng đực mặt ra đó làm gì, mau lăn về cho ta!
Người Huyền Thanh kỳ vội rút lui, Liên Tuyết Dung có quyền uy tuyệt đối trong lòng họ.
Lăng Hàn đi theo, lúc này đừng làm chim đầu đàn.
Sau khi trở về Huyền Thanh kỳ, một lúc sau Liên Tuyết Dung đi về.
Mặt Liên Tuyết Dung lạnh băng nói:
- Tất cả lại đây hết cho ta!
Tất cả đội viên đi ra, ngoan như con nít.