Lăng Hàn lắc đầu:
- Ta chỉ là không có đáp ứng làm thủ hạ của nàng, nàng lại ghi hận lên ta.
Hiên Viên Định Quốc há hốc miệng:
- Nàng cuối cùng lại mang thù như thế?
Hắn đã từng nhìn thấy Phong Nhược Tiên. Nữ tử này ôn nhu uyển chuyển hàm xúc, khiến người ta hết sức thoải mái. Thế nào tâm linh lại đáng ghê tởm như vậy?
- Ừ.
Lăng Hàn gật đầu. Tuy rằng hắn sớm biết sau khi Phong Nhược Tiên bị cự tuyệt, trong lòng sẽ khó chịu. Nhưng hắn vạn vạn lần không thể nào tưởng tượng được sẽ đến tình trạng lấy oán trả ơn như vậy.
- Mấy vị hoàng tử liên thủ phong sát ngươi. Chuyện này cũng không dễ làm!
Hiên Viên Định Quốc nói.
Lăng Hàn gật đầu. Tuy rằng Phong Nhược Tiên là người ở phía sau thúc đẩy, nàng ở Đế Đô không tính là gì cả, nhưng mấy vị hoàng tử ra mặt, còn có ai dám thay Lăng Hàn ra mặt?
Tuy rằng mấy hoàng tử này đều không phải là người có lực cạnh tranh ngôi vị hoàng đế, nhưng dù sao cũng là huyết mạch Thánh Hoàng. Ai sẽ đi ngang nhiên ngỗ nghịch bọn họ?
- Thôi đi, cũng chỉ là chuyện một môn võ kỹ.
Hiên Viên Định Quốc vỗ vào vai của Lăng Hàn, an ủi.
Nếu như hắn là Hiên Viên đại soái, vậy hoàn toàn không cần để trong lòng những hoàng tử có thứ hạng phái sau này. Muốn nói cái gì lại nói cái đó. Nhưng hắn chỉ là một trong rất nhiều con trai con gái của Hiên Viên đại soái, hơn nữa cũng không phải là người xuất sắc nhất. Như vậy hắn làm sao dám tùy tiện ra mặt?
Hơn nữa, cho dù hắn đồng ý bênh vực lẽ phải, mấy vị hoàng tử kia cũng hoàn toàn không cần nể tình.
Lăng Hàn nhìn về phía Hiên Viên Định Quốc gật đầu, nói:
- Cám ơn ngươi.
Trong lòng hắn nhịn một cơn giận. Có người muốn chỉnh hắn, hắn lại càng bắn ngược lợi hại.
Không được, chuyện này hắn tuyệt đối không thể lại nhịn xuống như thế.
Sáng ngày hôm sau, Lăng Hàn đi tới tổng hội trận pháp.
Trận sư không giống đan sư, cũng có lực chiến đấu. Bởi vậy trận sư cũng có tư cách đi tham gia trận thi đấu săn bắn lớn. Đương nhiên phải là cấp bậc ưu tú, không thể lấy con chó con mèo nào đó ra cho đủ số.
Lăng Hàn chính là tìm đến Trần Hạo, bảo hắn chuẩn bị cho mình một tư cách dự thi.
Người ta lại là hội trưởng tổng hội trận đạo. Có thể không nể mặt hắn chỉ sợ cũng chỉ có thánh thượng hiện nay. Muốn đè ép mấy hoàng tử xếp thứ hạng phía sau, thật sự không thành vấn đề.
- Tiểu tử, tới đây, chúng ta lập tức đi tới tổng hội đan sư.
Trần Hạo rất hưng phấn. Đứng bên cạnh hắn lại là Trọng Phi Dương.
Lão nhân này nhớ mãi không quên chuyện muốn đi tổng hội đan đạo để khoe khoang.
Lăng Hàn nhe răng. Như vậy sẽ rất lúng túng.
Thôi đi, dù sao hắn đã là trận sư lại còn là đan sư, vậy thì thế nào.
- Hội trưởng, ta muốn cầu ngươi giúp một chuyện.
Lăng Hàn nói.
- Gấp cái gì?
Trần Hạo gật đầu.
Lăng Hàn cười nói:
- Ta muốn mời hội trưởng đi hoạt động một chút, giúp ta chuẩn bị một tư cách tham gia cuộc tranh tài săn bắn.
- A, ngươi là một trận sư tại sao phải đi tham gia náo nhiệt này làm gì?
Trần Hạo có chút kỳ quái.
Tuy rằng trận sư cũng có chiến lực cường đại, nhưng bởi vì bố trí trận pháp cần thời gian, cho nên cũng chỉ thích hợp làm trợ giúp, hoặc là có võ giả bảo vệ, cố gắng tranh thủ thời gian trống để bày trận.
Nhưng thời gian cuộc tranh tài săn bắn, mỗi người đều chỉ có thể dựa vào thực lực của mình, ai tới giúp ngươi?
- Chính là đi xem.
Lăng Hàn mỉm cười, không nhiều nói.
- Được rồi.
Trần Hạo đáp ứng. Đối với thiên tài trận sư này hắn vẫn vô cùng thưởng thức. Dù sao đây chỉ là chút chuyện nhỏ. Hắn mở miệng một chút là được. Chút mặt mũi này hắn vẫn phải có.
- Đi.
Hắn phất phất tay, dẫn theo Lăng Hàn và Trọng Phi Dương ra cửa. Tất nhiên có chuyến xe đặc biệt chở bọn họ đi tới tổng hội đan đạo.
Hai đại tổng hội cách nhau không phải quá xa, chỉ là gần hai mươi phút xe đi đường, bọn họ lại đi đến nơi.
Trần Hạo dẫn đầu xuống xe. Hắn nhìn kiến trúc của tổng hội đan đạo, không khỏi hắc cười hắc hắc. Ngày hôm nay hắn cần phải khiến cho gia hỏa Kỳ Liên Đông kia hoàn toàn chịu thua. Chung quy cầm Hồng Thiên Bộ ra chưa tính là trận sư thật sự. Hừ.
- Ra mắt Trần đại sư!
Hội trưởng tổng hội trận đạo tự mình đến nhà, bảo vệ cửa vội vàng cung kính hành lễ. Nhân vật lớn như vậy tất nhiên không có người nào không biết. Hơn nữa, lão đầu tới nơi này cũng không phải lần đầu.
Kỳ Liên Đông cũng giống như vậy, nhiều lần đi qua tổng hội trận đạo. Hai lão đầu đã đấu nửa đời người.
Trần Hạo không thèm quan tâm đến lý lẽ, trực tiếp đi tới. Bảo vệ cửa kia cũng không dám cản trở.
Hắn quen cửa quen nẻo, dẫn theo Lăng Hàn và Trọng Phi Dương rất nhanh lại đi đến thư phòng của Kỳ Liên Đông. Hắn cũng không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa tiến vào.
- Trần lão đầu!
Kỳ Liên Đông đưa lưng về phía bọn họ, lại mở miệng nói ra thân phận Trần Hạo. Bởi vì ngoại trừ Trần Hạo ra, không có ai sẽ vô lễ như thế.
- Kỳ lão đầu, lão phu hôm nay là tới khiến cho ngươi phục tùng!
Trần Hạo dương dương đắc ý nói.
Lấy địa vị của hắn, thật ra đã là dưới một người. Cho dù là đám người nghị sự trưởng, bốn đại soái, Hồng thái sư cũng không có cách nào quản được tới trên đầu của hắn. Hắn cũng không thích quyền lực. Điều duy nhất khiến cho hắn để ý, chính là nghiên cứu trận đạo và địa vị của trận đạo.
Ở Huyền Bắc Quốc, trận đạo cùng đan đạo đều là cường lực trợ giúp. Nhưng Trần Hạo tất nhiên không phục. Hắn cảm thấy trận đạo phải càng ưu tú hơn.
Cho nên, hắn vẫn không quen nhìn Kỳ Liên Đông, không quen nhìn hiệp hội đan đạo.
Kỳ Liên Đông lập tức xoay người lại. Lúc ánh mắt đảo qua Lăng Hàn, hắn không khỏi sửng sốt.
Kỳ Liên Đông nhìn thấy được Lăng Hàn tất nhiên sẽ lỗ mãng la lên một cái. Hắn làm sao có thể xuất hiện ở đây?
Lẽ nào, vừa lúc Lăng Hàn muốn thỉnh giáo hắn phương pháp luyện đan, kết quả gặp phải Trần Hạo, liền cùng nhau tiến đến?
Mặc kệ. Dù sao hắn đang muốn ở trước mặt đối phương khoe ra Lăng Hàn, vừa lúc hắn đỡ phải lại đi gọi người.
- Trần lão đầu, ngươi thế nào lại có dũng khí vậy?
Kỳ Liên Đông lãnh đạm thản nhiên nói.
- Hắc hắc.
Trần Hạo nở nụ cười. Hắn đang chờ đối phương hỏi. Không hỏi, hắn thể hiện thế nào?
Hắn hắng giọng, nói:
- Kỳ lão đầu, lão phu hỏi ngươi, hiệp hội đan đạo các ngươi có thể có đan sư trung cấp dưới ba mươi tuổi hay không?
- Không.
Kỳ Liên Đông không chút do dự nói. Quả thực không có. Chỉ có một đan sư cao cấp không đến hai mươi tuổi. Hắc hắc, để cho ta nói ra hù chết ngươi.