Tiến lên không bao lâu, bọn họ liền ngừng lại, có một kiến trúc chắn ở phía trước, nhìn như gian nhà phổ thông, nhưng ngoài cửa lại tụ tập một đám đông người, Lăng Hàn nhìn thấy Vũ Côn Lôn, Dương Quân Hạo còn có Dung Hoàn Huyền!
Truyền nhân của Thiên Thi Tông vẫn nằm ở trong Tam Sinh Thi Quan, nhưng ngoại trừ chủ quan, lần này hắn dẫn theo hai phó quan, phỏng chừng là đã đào trộm được mộ, thu được Thi Binh khác.
Phong Viêm cũng ở đây, ánh mắt tràn ngập cừu hận lập tức nhìn chăm chú lại, để Ngạo Phong ở bên cạnh hơi run run, hắn còn không biết sự tình Phong Viêm và Lăng Hàn kết thù. Ngạo gia thất tử thì lại đi vào ba cái, đều là mấy người đột phá Thần Thai Cảnh, hiển nhiên thiên phú rất cao.
- Khai Vũ bái kiến Ngạo Trưởng Lão!
Nhạc Khai Vũ hành lễ với Ngạo Phong, trong lòng nghĩ như thế nào là một chuyện, nhưng biểu hiện ra ngoại lại là một chuyện khác.
Ngạo Phong hơi giơ tay, song phương coi như bắt chuyện rồi.
- Mọi người chờ ở chỗ này làm gì?
Lăng Hàn hỏi Bạch Y Kiếm Vương, ở trong những người này, ấn tượng của hắn với Trầm Trung Thành là tốt nhất.
- Chúng ta qua cửa thành, đi tới nơi này thì có trận linh xuất hiện, nói nơi này có một kiểm tra, nếu như có thể thu được ba vị trí đầu, sẽ có khen thưởng kinh người.
Trầm Trung Thành hồi đáp.
- Trận linh?
Lăng Hàn kinh ngạc.
- Không sai, toàn bộ bí cảnh này đều do trận linh khống chế.
Chư Toàn Nhi chen lời nói, cái này tự nhiên là sư phụ của nàng nói cho nàng.
Lăng Hàn gật gù, mặc dù những người này lần đầu tiến vào Thập Nhị Thiên bí cảnh, nhưng trưởng bối của bọn họ đều từng tiến vào, tự nhiên nói cho bọn hắn biết một ít bí mật.
- Há, thưởng cái gì?
Hắn có chút ngạc nhiên.
- Nó không nói.
Trầm Trung Thành lắc đầu.
Khóe miệng của Lăng Hàn co giật:
- Nó không nói các ngươi liền chờ ở nơi này?
- Giá trị tuyệt đối không thấp đâu!
Nhạc Khai Vũ cũng mở miệng nói.
- Tổ sư của bản tông chính là thu được cơ duyên ở đây, từ đây võ đạo tiến bộ như bay.
Chẳng trách những thiên kiêu này đều ngừng chân ở đây, không vội đi chỗ khác. Mặt khác, không có chìa khóa mở ra, cho dù những người này đến Thập Nhị Cung cũng không vào được, vậy còn không bằng đưa mắt đặt ở những khen thưởng thực tế này.
- Trận linh đâu, ta muốn xem nó một chút.
Lăng Hàn nói, nói không chắc có thể giao lưu với đối phương một hồi, cùng nhau thảo luận trận đạo.
- Chỉ nói một câu liền biến mất rồi.
Trầm Trung Thành nói.
- Còn phải chờ bao lâu?
- Tới ngày thứ mười sau khi bí cảnh mở ra.
Lăng Hàn bất mãn, vậy còn phải chờ mấy ngày a, sớm biết liền đi dạo ở bên ngoài, nói không chắc có thể tìm được một ít linh dược quý giá. Chỉ là không biết con Trùng Vương kia có thể giết tới hay không, tên to xác kia tuyệt đối rất đáng sợ, thật bị nó đuổi theo, người nơi này cũng khó trốn một kiếp a.
Trừ khi trận linh ra tay.
Tuy Lăng Hàn không biết đại trận nơi này có cấp bậc gì, nhưng nếu là từ Thần giới cắt ra, trình độ ít nhất cũng phải là Thần cấp nha.
Tất cả mọi người kiên trì chờ đợi, nơi này linh khí sung túc, là Thánh Địa tu luyện, một ngày có thể so với trăm ngày bên ngoài, bởi vậy dù cho ngồi ở đây cũng không lãng phí thời gian, tu vi của bọn họ đều tăng lên rất nhanh.
Lăng Hàn càng khuếch đại, mỗi ngày ăn thịt của Đại Yêu nấu với Tuyệt Hàn Băng Tâm Ngư, gia nhập các loại dược liệu ngàn năm, hầm nấu thì có các loại hào quang phóng lên trời, để những cường giả Sinh Hoa Cảnh kia đều không nhịn được nuốt nước bọt.
Nhìn thấy mấy người kia ăn thoải mái, yết hầu của mỗi người đều run run, không ngừng nuốt nước miếng,.
Chỉ tiếc, ai dám đi cướp một vị Đan sư Thiên Cấp?
Ở Bắc Vực, có mấy người xác thực không cần cho Đan sư Thiên Cấp mặt mũi, nhưng không nể mặt mũi cũng không có nghĩa là có thể đắc tội chết, dù sao đoạt bảo thì mọi người ngươi tranh ta đoạt, ai cũng không tiện nói gì, nhưng ngươi đi cướp món ăn trên bàn của một vị Đan sư Thiên Cấp, phỏng chừng toàn bộ thiên hạ đều sẽ cười chết ngươi.
Có mấy người da mặt dày, như Trì Hoa Lan, Lâm Hương Cần đều không mời mà tới, gia nhập đội ngũ của bọn họ, ỷ vào ưu thế mỹ nữ, cũng cầm lấy bát đũa múc canh, gắp thịt, gấp đến độ Hổ Nữu kêu to oa oa, tại sao có thể cướp đồ ăn của nàng?
Cũng còn tốt, ngoại trừ Lăng Hàn, ai cũng ăn không nhiều, bởi vậy tiểu nha đầu chỉ cuống lên một trận, rất nhanh liền tràn đầy phấn khởi mà cướp thức ăn với Lăng Hàn.
- Lăng Hàn, ngươi quả nhiên đến rồi!
Dung Hoàn Huyền trượt Tam Sinh Thi Quan tới.
- Ồ, sẽ không phải ngươi muốn ăn thịt chứ?
Lăng Hàn giả vờ kinh ngạc.
- Ngươi không phải người chết sao, người chết cũng ăn thịt?
- Không cần lải nhải!
Dung Hoàn Huyền quát lên, hắn không có vạch trần Lăng Hàn nắm giữ không gian linh khí chứa vật còn sống, cùng với lấy được chìa khóa mở ra Xạ Thủ Cung, cũng không phải quan hệ giữa hắn và Lăng Hàn tốt cỡ nào, mà là muốn độc chiếm.
- Vậy đến làm gì?
Lăng Hàn cười nói.
- Chỉ là muốn nghe di ngôn của ngươi mà thôi, dù sao chẳng mấy chốc ngươi sẽ bị ta luyện thành Thi Binh!
Dung Hoàn Huyền cạc cạc cười nói.
- Còn có những người bên cạnh ngươi, một cái đều không trốn được!
Toàn bộ Bắc Vực, người muốn Lăng Hàn chết phỏng chừng không ít, nhưng ở bề ngoài dám uy hiếp nói muốn giết chết một vị Đan sư Thiên Cấp, vậy phỏng chừng cũng chỉ có Dung Hoàn Huyền.
Lăng Hàn thở dài nói:
- Hóa ra ngươi đang nói chuyện cười, ân, mọi người cho tiếng vỗ tay đi!
Bọn người Lưu Vũ Đồng dồn dập vỗ tay, cũng nở nụ cười.
- Lăng Hàn, chẳng mấy chốc ngươi sẽ biết cái này không phải chuyện cười!
Dung Hoàn Huyền cũng không phẫn nộ, mà dùng thanh âm bình thản nói.
- Vậy ta liền mỏi mắt mong chờ.
Lăng Hàn mỉm cười.
- Hừ!
Dung Hoàn Huyền trượt đi, nhưng Lăng Hàn lại lấy Ma Sinh Kiếm, nhắm Tam Sinh Thi Quan chém qua, cheng… đốm lửa tung toé.
- Ngươi làm gì?
Dung Hoàn Huyền tức giận nói.
- Ăn no rửng mỡ, chém mai rùa chơi không được sao?
Lăng Hàn cười nói, một bên chém không ngừng.
Dung Hoàn Huyền vừa tức vừa giận, có Tam Sinh Thi Quan bảo vệ, hắn tự nhiên không sợ Lăng Hàn đánh chém, nhưng bị Lăng Hàn chém như vậy, trên mặt không ánh sáng a. Hơn nữa mỗi một kích vẫn sẽ có dư âm truyền vào trong quan tài, tuy đã không cách nào tạo thành thương tổn với hắn, nhưng chấn động thình thịch liên tục, để hắn vô cùng khó chịu nha.
- Ngươi chém đủ chưa!
Thấy Lăng Hàn chém hơn trăm kiếm vẫn không có ý định thu tay, hắn không nhịn được trách mắng.
- Đương nhiên chưa đủ, ngươi lẫm lẫm liệt liệt chạy tới uy hiếp ta, còn muốn phủi mông rời đi, có chuyện tốt như vậy sao?
Lăng Hàn uy nghiêm đáng sợ nói.
Dung Hoàn Huyền im lặng, ai bảo hắn miệng tiện, đi qua chọc tức Lăng Hàn làm gì?
Hắn vội dịch động Tam Sinh Thi Quan, bỏ chạy về phía cửa thành, ngược lại cách lúc kiểm tra còn tới hai ngày, hắn trốn trước một chút, dù sao người ở đây quá nhiều, hơn nữa còn có trận linh tồn tại, hắn cũng không muốn lộ ra lá bài tẩy quá sớm.
Lăng Hàn cũng không truy kích, có Tam Sinh Thi Quan, muốn giết Dung Hoàn Huyền là không thể.
Hai ngày trôi qua rất nhanh, vù, chỉ thấy một bóng người bỗng dưng hiện lên, đó là một đứa bé nhìn qua chỉ khoảng năm sáu tuổi, cả người trong suốt, thật giống như hư huyễn.
Trận linh!
- Kiểm tra bắt đầu, sau khi các ngươi tiến vào cánh cửa kia, có thể lựa chọn đối thủ ba lần khác nhau, lấy lần có chiến tích tốt nhất, cuối cùng, lấy giá trị tinh lực vượt cấp chiến đấu tiến hành xếp hạng.
- Đó là một tinh thần không gian, tiến vào bên trong chỉ là thần thức của các ngươi, bởi vậy, các ngươi vận dụng không được bất kỳ thủ đoạn phụ trợ nào, nhưng tương tự sẽ không bị thương.
- Vượt qua càng cao, các ngươi có thể được khen thưởng càng tốt, nếu như tất cả đều là phế vật, chỉ vượt qua hai ba tinh, vậy nhiều nhất chỉ có thể được công pháp Địa Cấp.
- Chỉ ba người đứng đầu mới có khen thưởng.