- Đổi thành trước đây, chúng ta chỉ có phần chạy trốn, nhưng bây giờ có ngươi, lên, làm hết bọn nó đi.
- Ngươi coi ta là tiểu đệ sai phái sao?
Lăng Hàn lắc đầu.
Nếu chỉ là Sơn Hà Cảnh Đại viên mãn mà nói, hắn tự nhiên không sợ, chỉ sợ còn có Đại Yêu cấp bậc Nhật Nguyệt Cảnh, vậy hắn cũng chỉ có chạy trốn.
Nhưng vì di bảo của một vị Đan Sư, đáng giá mạo hiểm.
Thình thịch!
Hắn đá ra một cước, đá bay cửa viện, trực tiếp xông vào.
Đi vào chính là một hoa viên, nhưng bây giờ hoa viên đã hoang phế, có ba con yêu thú đang quỳ rạp trên mặt đất nghỉ ngơi, hình như hổ, khác nhau ở chỗ trên trán chúng nó còn dài ra một Độc Giác, màu ngân sắc.
Nghe được động tĩnh, ba con yêu thú này đều bò dậy.
- Lại có người đến!
- Ha ha, có thể ăn bữa ngon.
- Tinh khí của võ giả đại bổ, ăn một Nhân loại, nói không chừng ta có thể lên cấp.
- Làm sao có thể, trừ khi ngươi có thể ăn một Nhân loại Nhật Nguyệt Cảnh! Bất quá, ăn một bữa ngon thực không tệ, đã lâu không có ăn thịt người, thực sự là hoài niệm!
Ba con yêu thú này ngươi một lời ta một câu, đến Thần cảnh tự nhiên đều có thể nói chuyện, ngay cả hóa thành nhân hình cũng không vấn đề.
Lăng Hàn cười nhạt nói:
- Ta cũng đã lâu không có ăn thịt yêu thú, cũng không chú ý nếm thử vị đạo.
- Nhân loại thật cuồng!
- Giết chết hắn!
Ba con yêu thú đều rống to, vọt tới Lăng Hàn.
Ba con yêu thú Sơn Hà Cảnh Đại viên mãn, chiến lực tương đối kinh người, bởi vì yêu thú ở tiên thiên liền giữ lấy ưu thế hơn võ giả, chiến lực hơn Nhất Tinh là sự tình cực kỳ bình thường.
Hưu hưu hưu, ba con yêu thú nhào tới, bóng ma phô thiên cái địa.
Lăng Hàn lắc đầu, rất tùy ý vung chỉ, ba ba ba, ba đạo kiếm quang đảo qua, ba con yêu thú kia liền bị chém làm hai, chết triệt để.
Bởi vì trước gặp qua Lăng Hàn nháy mắt giết 24 tặc nhân cấp bậc Đại viên mãn, bởi vậy đám người Mạnh Vi cũng có chuẩn bị tâm lý, nhưng nhìn thấy ba yêu thú cường đại bị một chỉ phân thây, vẫn để cho bọn họ bị trùng kích cực lớn.
Nguyên lai, Sơn Hà Cảnh có thể cường đến nông nỗi như vậy!
Không hổ là đệ tử của Lẫm Thiên Tông!
Thân hình Lăng Hàn đi qua, tiện tay thu thi thể ba con yêu thú vào trong Hắc Tháp, yêu thú cao cấp cả người là bảo, linh nhục càng đại bổ, tác dụng với thể tu rất kinh người.
- Ngang!
Yêu thú từ trong trang viên chui ra, phát hiện trên đất chỉ có mấy vũng máu tươi, mà không thấy thân ảnh ba đồng bạn, từng con nổi trận lôi đình.
Một con Độc Giác Hổ đạp bước tới nói:
- Nhân loại, đồng bạn của chúng ta đâu?
- Muốn ăn ta, kết quả bị ta làm thịt.
Lăng Hàn mỉm cười nói.
Cái này làm đám yêu thú giận dữ, mỗi một con đều muốn nhào tới cắn chết Lăng Hàn.
Bất quá, con Độc Giác Hổ kia phát sinh một tiếng hống, đè xuống những yêu thú khác, về sau nói:
- Nhân loại, chúng ta cùng ngươi không cừu không oán, vì sao chạy đến địa bàn của chúng ta, giết đồng loại của chúng ta?
Lăng Hàn mỉm cười nói:
- Ngươi chất vấn để ta cũng có chút ngượng ngùng! Bất quá, nếu các ngươi là yêu thú, vì sao chiếm địa phương của Nhân loại? Nên muốn hỏi, cũng là ta hỏi, các ngươi chạy tới nơi này làm chi?
Độc Giác Hổ kia không khỏi cứng lại, hắn hỏi như vậy chỉ là muốn cho Lăng Hàn áp lực, có chút Nhân loại nếu tâm linh không đủ cường đại mà nói, như vậy bị vài câu chất vấn, khí thế sẽ lùi bước.
Mà hắn quả thực không muốn là địch với đám Nhân loại này, ba đồng bạn nhanh như vậy liền bị giải quyết, hiển nhiên thực lực đối phương cường đại đến có chút thái quá, có thể không giao chiến là tốt nhất.
Đạt đến độ cao như bọn họ, yêu thú cùng Nhân loại kỳ thực đã không có khác nhau nhiều lắm, đều là người truy tìm Thiên Địa đại đạo.
- Đại ca, còn phế thoại với hắn làm gì, chúng ta nhiều Hổ như vậy, chẳng lẽ còn sợ mấy người bọn hắn sao?
Một con Độc Giác Hổ khinh thường nói, trước đó nhiều lần di tích cổ mở ra, bọn họ cũng ăn rất nhiều Nhân loại, ở trong ấn tượng của bọn họ, võ giả Nhân loại là danh từ suy nhược lâu ngày, tự nhiên không có khả năng sợ hãi.
Con Độc Giác Hổ kia có vẻ do dự, cùng lúc hắn không dám coi khinh đám người Lăng Hàn, về phương diện khác bởi vì tập quán trường kỳ, nhận thức Nhân loại không có khả năng quá mạnh, để hắn trong khoảng thời gian ngắn không biết nên lựa chọn làm sao.
- Giết!
Nhưng Mạnh Vi lại rút đao xông ra ngoài.
- Đội trưởng!
Thủ hạ của nàng vội vã lao ra, bằng không nếu để nàng bị chúng hổ vây công, dù cho nàng là Sơn Hà Cảnh Đại viên mãn cũng sẽ bị xé thành mảnh nhỏ rất nhanh.
- Ha ha, là ngươi!
Một con Độc Giác Hổ cười lạnh, khóe mắt của hắn có một vết thương, chính là trăm năm trước bị Mạnh Vi kích thương, qua nhiều năm như vậy hắn vẫn thầm hận, không nghĩ tới còn có cơ hội báo thù.
Nó nhào ra ngoài.
Chúng hổ thấy thế, cũng ngao ngao hống, tới tấp tuôn ra.
Con Độc Giác Hổ kia thấy thế, cũng chỉ có thể hống một tiếng, giết đi ra ngoài.
- Giết! Giết!
Hồ Phỉ Vân tránh sau lưng Thủy Nhạn Ngọc, nàng thích xem náo nhiệt, nhưng rất sợ chết, bởi vậy gặp nguy hiểm tự nhiên là các ngươi lên, ta ở một bên xem náo nhiệt là được.
Lăng Hàn lắc đầu, cũng không có ý tứ bức nàng xuất chiến.
Như đám người Vũ Hoàng đều cần ở trong thực chiến đề thăng tự mình, nhưng tình huống của Hồ Phỉ Vân đặc thù, nàng chỉ cần tăng cảnh giới lên, ý chí của Loạn Tinh Nữ Hoàng sẽ từ từ thức tỉnh, chỉ đạo nàng tu luyện.
Bởi vậy, nàng không cần thực chiến, bởi vì đã đi qua quá trình này.
Thủy Nhạn Ngọc rất có hứng thú, trường kiếm giết ra ngoài, nàng không muốn làm bình hoa bên người Lăng Hàn, muốn phát huy tài năng của mình.
Nàng dĩ nhiên không ngu, tìm tới một con yếu nhất, cùng nàng cảnh giới tương đương, nhất thời chiến kịch liệt.
Tu La Ma Đế phụ trách ở một bên bảo hộ, tuy hắn chỉ có chiến lực Nhật Nguyệt Cảnh, nhưng ở trong Bí Cảnh, thực lực như vậy quả thực như Thánh Nhân cao cao tại thượng, Lăng Hàn rất yên tâm.
Nhưng lực lượng như vậy cũng không dám dùng loạn, có khả năng bị cấm chế ở đây nhằm vào.
Bất quá, Lăng Hàn cùng Tu La Ma Đế đều không ra tay, chúng nhân lập tức rơi vào cục diện nguy hiểm.
Độc Giác Hổ dẫn đầu có chút kỳ quái.
Hắn vốn thập phần xem trọng thực lực đám Nhân loại này, bởi vậy mới đè xuống hung tính, muốn nói lui đám người Lăng Hàn, mà không muốn khai chiến. Nhưng mà nhìn tình huống trước mắt, đám Nhân loại này hoàn toàn là đi tìm chết a! =================