Hắn có huyết mạch Thạch Linh, đừng xem thân thể nhỏ, nhưng phân lượng còn trầm trọng hơn một ngọn núi cao, bởi vậy, hắn căn bản không cần vận chuyển nguyên lực, lực hấp kéo căn bản không động được hắn.
- Có chút quái lạ!
Bắc Hoàng cũng đi nhanh tới, hắn đã kích hoạt bảo đao trong tay, đây là Thần Khí cấp mười lăm, bảo vật mạnh nhất dưới Thánh cấp, chỉ là giới hạn ở tu vi, Bắc Hoàng cũng không cách nào hoàn toàn phát huy uy lực của cây bảo đao này.
Đám Vương giả Nguyệt Ảnh, Vân Nữ, Dương Lâm cũng dồn dập đi tới, nguyên lực tràn ngập, để bọn họ có thể không dùng tay vịn trụ đá cũng có thể ổn định thân hình không bị quái phong kéo đi. Một bên khác, thiên tài Minh Giới cũng tụ tập chung một chỗ, hiện tại hai bên ai cũng không tin được ai.
Minh Giới cho rằng đây là Thần giới thiết lập cái bẫy, mà Thần giới thì lại cho rằng là Minh Giới làm.
- A…
Liên tục không ngừng, có người bị quái phong hút đi, tiến vào hang động, sau đó không có âm thanh phát ra.
Bị kéo đi đều là Sơn Hà Cảnh, hiển nhiên thực lực không đủ, không cách nào đối kháng quái phong như vậy.
Nhưng cái này vẫn để cho đám người Lăng Hàn lộ ra kinh sợ, Sơn Hà Cảnh tự nhiên không có bị bọn họ để ở trong mắt, nhưng vẻn vẹn chỉ là quái phong thổi mạnh mà thôi, cũng đã đáng sợ như vậy, vậy còn có thể có sự tình kinh người gì phát sinh không?
- Hừ!
Bốn cường giả Hằng Hà Cảnh xuất hiện, bên Thần giới là Quảnh Hành Tăng Vương cùng Trường Phong Thiên Vương, bên Minh Giới không rõ ràng, một cái là bạch diện thư sinh, một cái khác là đại hán mọc ra đầu sói, thực lực mạnh đến kinh người.
- Món đồ gì, giấu đầu lòi đuôi, còn không lăn ra đây cho bản tọa!
Trường Phong Thiên Vương gầm lên một tiếng, bổ ra một chưởng, một Ngân Hà bay ra, đánh về phía hang động.
Trong Ngân Hà, chí ít mấy trăm ngôi sao đang phát sáng, chiếu toàn bộ hang động sáng trưng.
Oành!
Nơi sâu xa của hang động, không biết có nhân vật gì ra tay, một đòn liền đánh nát Ngân Hà, nhất thời, trong hang động tối lại.
Nhưng Lăng Hàn lộ ra vẻ mặt cực kỳ khiếp sợ, hắn có Chân Thị Chi Nhãn, thấy rất rõ ràng, mà đám Vương giả bên người như Thạch Hoàng, hoặc là tu vi mạnh hơn, hoặc tu công pháp tương tự, cũng nhìn thấy nơi sâu xa trong hang động có cảnh tượng lóe lên rồi biến mất.
Đó là một quái vật!
Lăng Hàn không biết nên hình dung như thế nào, quái vật kia cực kỳ cao to, lớn tới trăm trượng, hình người. Nếu chỉ như vậy, này hoàn toàn không xưng được quái vật, nhưng then chốt là, bắp thịt toàn thân quái vật này rõ ràng do từng bộ thi thể tạo thành.
Có võ giả, có yêu thú hoá hình, cũng có yêu thú chưa hoá hình, không phân ba bảy hai mươi mốt, cứ như vậy dính vào nhau.
Cực kỳ... buồn nôn!
Nhưng nó còn có mũi có mắt, còn có một cái miệng rộng, hít một cái liền phát ra lực lượng hấp thu đáng sợ, hình thành quái phong, hút đi người rớt xuống, bị nó cắn thành hai đoạn.
Hóa ra hết thảy là nó giở trò!
Bọn người Lăng Hàn lộ ra vẻ khiếp sợ, quái vật này chỉ hấp khí mà thôi, liền sản sinh lực lượng hấp kéo kinh người, mà một đòn của Trường Phong Thiên Vương lại bị nó rất tùy ý oanh diệt, thực lực này thật đáng sợ.
Hằng Hà Cảnh, hơn nữa còn là Hằng Hà Cảnh cấp cao, thậm chí là tồn tại đại viên mãn.
Sáng Thế Cảnh là không thể, bằng không căn bản không cần ra tay, tùy ý tràn ra một đạo khí tức liền có thể trấn áp Hằng Hà Cảnh.
Dưới chiến trường hai giới, lại có một quái vật như thế?
- Đây là tà vật gì?
Quảnh Hành Tăng Vương nói, đầu hắn cạo sáng bóng, trên có thần phù lít nha lít nhít, không ngừng phân biệt sáng lên.
- Vô số thi thể, máu tươi rót vào lòng đất, hóa thành tà vật như vậy sao?
Bạch diện thư sinh mặt u tối nói, con mắt của hắn một âm một dương, một con như Thái Dương, một con như Nguyệt Lượng, toả ra ánh sáng quỷ dị.
- Khả năng cực cao!
Trường Phong Thiên Vương gật đầu, tuy hai giới vẫn có xung đột, nhưng đối mặt một tà vật không biết sâu cạn, bọn họ vẫn có dự định liên thủ.
Dù sao, mặc kệ là Minh Giới hay Thần giới, đều có thể giảng đạo lý, nhưng tà vật trong hang động chỉ có ý nghĩ giết chóc, nuốt chửng huyết nhục.
Hô!
Quái phong lại lên, tà vật này lại không có bởi vì Trường Phong Thiên Vương ra tay mà nổi giận, mà muốn tiếp tục ăn uống. Từ một loại góc độ nào đó mà nói, nó rất lười, lại rất tham ăn.
- Lớn mật!
Bốn vị cường giả Hằng Hà Cảnh đồng thời ra tay, từng Ngân Hà hiện lên, chém về phía tà vật trong hang động.
Đây là Hằng Hà chiếu ảnh bọn hắn tu thành, nắm giữ uy năng đáng sợ, ngay cả Hằng Hà Cảnh sơ kỳ va chạm phải cũng chết.
- Chi!
Bốn Ngân Hà chém qua, trong hang động nhất thời phát ra tiếng gầm lên giận dữ, oành oành oành, có chấn động mạnh truyền ra, tà vật kia rốt cục xuất hiện, lộ ra ở trước mặt của mọi người.
Nó không phải đi ra, mà là bò ra, thi thể mang theo trên người không ai không nhếch miệng, phát ra thanh âm cổ quái, như quỷ khấp, khiến người ta vừa nghe sắc mặt liền trắng bệch, hận không thể che lỗ tai lại.
Âm thanh như thế, thẳng vào thức hải, phá não nứt hồn.
Tất cả mọi người thất sắc, đây là quái vật gì?
- Có ý nghĩ!
Thạch Hoàng lộ ra nụ cười, bảo y trên người mơ hồ phát sáng.
Bắc Hoàng nhẹ nhàng chấn động bảo đao trong tay, chiến ý như ca.
Nhưng Lăng Hàn lắc đầu, tuy hai người này rất mạnh, còn có Thần binh cấp mười lăm, thậm chí Thánh khí, nhưng làm sao cũng không thể để sức chiến đấu của bọn họ đạt đến Hằng Hà Cảnh đại cực vị thậm chí đại viên mãn.
Bọn họ tuyệt không phải đối thủ của tà vật này, then chốt còn phải xem bốn vị cường giả Hằng Hà Cảnh.
- Giết!
Đại hán đầu sói của Minh Giới quát một tiếng, giết về phía tà vật này, một đạo hàn quang lướt qua, hắn rút ra một đại đao màu xanh, một đao đánh xuống, cây đao này lập tức phóng to mấy trăm lần, như một thanh thiên đao.
Tà vật giơ tay vỗ tới thiên đao, nhất thời hình thành xung kích đáng sợ, oành oành oành oành, dư âm rung động, toàn bộ hang động cũng rung động, vô số cát đá hạ xuống, nhưng quỷ dị chính là, lại không có sụp đổ.
Oành, đại hán đầu sói bị đánh bay ra ngoài, nhưng hắn cười to nói:
- Hóa ra chỉ là lực lượng chưa tới đại viên mãn, không đáng sợ!
Hắn hét dài một tiếng, lại giết trở về.
Vù, Ngân Hà nổi lên, hóa thành một dải lụa, tương tự trấn áp về phía tà vật.
Tà vật này gào thét, phát ra âm thanh cực kỳ trầm thấp, ở trong huyệt động không ngừng vang vọng, một ít Sơn Hà Cảnh bị chấn đến đầu óc nổ tung, ngay cả sắc mặt của Nhật Nguyệt Cảnh cũng khó coi.
- Đáng chết!