Hách Liên Tầm Tuyết buông lỏng tay, nhưng giấu mình ở phía sau Lăng Hàn, cầm lấy góc áo của hắn thật chặt, Lăng Hàn có thể rõ ràng cảm giác được nàng run rẩy.
Nữ nhân bá đạo như vậy, lại còn có một mặt mềm mại?
Mất trí nhớ sẽ làm tính cách đại biến sao? Hay bộc lộ một mặt giấu ở trong đáy lòng ra?
Lăng Hàn không biết, cũng không quan tâm, hiện tại vấn đề lớn nhất là, làm sao ném nàng đi. Này quả thật chính là bom hẹn giờ, một ngày kia nàng khôi phục ký ức, sẽ nổ tung, ngẫm lại cũng làm người ta ngủ không yên a.
- Hải Nữu, thử xem ngươi có thể chạy bao nhanh.
Lăng Hàn nói, hắn đã mang theo Hách Liên Tầm Tuyết rời xa hầm mỏ, miễn cho tâm tình của đối phương kích động, ôm hắn thành một bộ thi thể.
- Ồ!
Hách Liên Tầm Tuyết gật gù, sau đó kỳ quái nói.
- Tại sao ngươi gọi ta là Hải Nữu?
- Ta thích!
Lăng Hàn trừng nàng.
Hách Liên Tầm Tuyết chảy nước mắt, phiết miệng oan ức nói:
- Tại sao ngươi lại hung dữ với ta?
Lăng Hàn nhe răng, ngươi khóc thì khóc đi, tại sao còn dùng một tay siết cổ của hắn? Chẳng lẽ không biết cái này sẽ chết người sao? Chỉ là một quả bom hẹn giờ như vậy hắn cũng không dám ném loạn, bằng không nếu như nàng bạo động, cho dù chỉ còn lực lượng thân thể của Linh Anh Cảnh cũng cực kỳ đáng sợ.
Lại nói, điều này cũng chỉ là hắn suy đoán, vạn nhất thể thuật của đối phương cũng đạt đến Thiên Nhân Cảnh thì sao?
- Ta không hung dữ với ngươi còn không được sao?
Lăng Hàn thở dài.
Đối mặt Hách Liên Tầm Tuyết trạng thái bình thường, hắn không thua chút nào, thậm chí còn hãm hại đối phương, nếu không phải trên người đối phương còn có một Linh khí mạnh mẽ, nàng đã bị bẫy chết.
Nhưng bây giờ đối phương không thể vận chuyển nguyên lực, thông minh cũng biến thành rất khả quan, nhưng ngược lại áp chế Lăng Hàn, điều này khiến Lăng Hàn làm sao cũng không nghĩ ra.
Vì sao lại như vậy?
Hách Liên Tầm Tuyết buông tay, một bộ ngươi còn dám hung ta, ta liền tiếp tục ôm ngươi, dáng dấp cô dâu nhỏ mười phần.
Lăng Hàn chảy mồ hôi lạnh, hắn đã cùng đối phương sản sinh bao nhiêu tiếp xúc. Sau khi nữ nhân này khôi phục ký ức, tuyệt đối sẽ thẹn quá thành giận a! Hơn nữa, ngay cả ngực lớn bao nhiêu cũng bị hắn trắc ra gần đủ, sắp đến trình độ cái gì cũng biết rồi.
- Vậy đi thôi!
Hai chân hắn phát lực, vèo, cả người phóng lên trời.
Hách Liên Tầm Tuyết vội vã nhảy lên theo, so với Lăng Hàn càng nhanh hơn, cũng nhảy lên càng cao hơn, ngay lập tức vượt qua Lăng Hàn. Nàng đầu tiên là kinh hãi, mình có thể nhảy cao như thế. Nhưng lập tức lại trở nên hưng phấn, phát sinh tiếng cười lanh lảnh.
Lăng Hàn thở dài, nếu như đối phương vẫn như vậy thì tốt rồi, sự tình đánh đánh giết giết giao cho nam nhân tới làm là được.
Trong lòng hắn hơi động, có nên truyền cho Hách Liên Tầm Tuyết chút quan niệm hòa bình, mỹ hảo hay không. Mặc dù đối phương mất trí nhớ, nhưng hiện tại đoạn kinh nghiệm này tương lai sẽ trở thành ký ức của đối phương, tất nhiên có thể tạo thành ảnh hưởng.
Tự tay dạy dỗ một chút?
Rất tà ác, nhưng ca thích!
Tuy hai người không có dùng thân pháp, nhưng chỉ man lực cũng đáng sợ đến kinh người, hơn nữa chỗ tốt của man lực ở chỗ lâu dài, giống như yêu thú vậy, không giống võ giả giới hạn bởi Linh Hải to nhỏ ở trong đan điền, nguyên lực dùng hết liền thành phế nhân.
Bởi vậy hai người một hơi chạy hơn một giờ, đã đi tới Lăng gia, nhưng đều không chút mệt mỏi.
Trong lòng Lăng Hàn có chút lo sợ, mang cô nàng này về nhà là có chút nguy hiểm, đừng có xảy ra chuyện đại sát một mạch a. Nhưng muốn truyền cho nàng quan niệm hòa bình, hạnh phúc, thì phải để nàng trải nghiệm quan ái mới được.
Bọn họ tiến vào Lăng gia, bọn người hầu nhìn thấy Lăng Hàn, đều cung kính hành lễ, rồi lại không giống tôi tớ người khác, có chút nịnh nọt, lo sợ, mà lộ ra thân thiết. Đón lấy, Lăng Đông Hành và Nhạc Hồng Thường cũng chạy ra. Nhi tử mới đi mấy ngày, để bọn họ cảm thấy như cách mấy năm.
- Đây là…
Nhạc Hồng Thường kinh ngạc.
Nhi tử thực có bản lãnh, mới có mấy ngày, lại mang về một người vợ đẹp đẽ. Không phải sao, người ta một bộ rụt rè, cầm lấy góc áo của nhi tử, dính như keo sơn a.
Sách, thực rất đẹp, hơn nữa còn có một đôi mắt xanh khác hẳn người thường, vóc người đầy đặn, đặc biệt là bắp đùi, phải nói rất thon dài, cái mông nhỏ nhô lên thật cao, cho thấy co dãn kinh người.
Chỉ là… ngực nhỏ một chút a!
Không sao, coi như sinh em bé, cũng không cần phải uống sữa của nàng.
Nhạc Hồng Thường đã nghĩ đến chuyện rất lâu sau này, trên mặt lập tức cười như hoa, đi tới nói:
- Cô nương, ngươi tên là gì?
Căn bản mặc kệ nhi tử.
- Ta tên Hách Liên Tầm Tuyết.
Công chúa Hải tộc nói.
- Cô nương, đến!
Nhạc Hồng Thường nắm tay của Hách Liên Tầm Tuyết rời đi, tự nhiên là muốn truyền thụ tâm pháp của bà bà, làm sao điều khiển con trai của nàng.
Lăng Đông Hành đồng tình vỗ vỗ vai của Lăng Hàn, hai cha con nhìn nhau không nói gì.
Lăng Hàn thả Hổ Nữu ra, tiểu nha đầu nhìn thấy Hách Liên Tầm Tuyết, nhất thời hung quang mãnh liệt, nữ nhân này cho nàng cảm giác áp bách mạnh mẽ, để nàng có kích động muốn cắn đứt cổ đối phương.
- Đến, ăn cơm.
Lăng Hàn cười nói.
Hổ Nữu lập tức nở nụ cười, hùng hục đi tới.
Sự tình Hải tộc hiển nhiên không thể kết thúc như thế, dù sao "chết" một vị công chúa, sẽ nhấc lên sóng lớn mãnh liệt. Nhưng cuộc chiến ở hầm mỏ người trong Hoàng Đô cũng có thể cảm giác được động tĩnh, Hải tộc muốn thăm dò, chắc chắn sẽ không có quả ngon để ăn.
Có con Tri Chu màu bạc kia tọa trấn, tin tưởng Bắc Hoang không cần lo lắng.
Để Lăng Hàn lo lắng ngược lại là mỏ quặng kia.
Đến tột cùng phía dưới mai táng cái gì?
Chỉ có mười hai xác ướp cổ, một Tri Chu lớn như núi? Hắn không tin.
Nhưng có Tri Chu màu bạc tọa trấn, hắn có thể đi nơi càng sâu sao?
Muốn biết dưới cổ khoáng mai táng cái gì, hắn cần thực lực càng mạnh hơn nữa, chí ít cũng phải khôi phục tu vi Thiên Nhân Cảnh, dựa vào Hắc Tháp mới có lực lượng tìm tòi. Bảo đảm nhất đương nhiên là tiến vào Phá Hư Cảnh, có thể từ chính diện xông vào.
Hắn dự định ở nhà mười mấy ngày, sau đó xuất phát đi tới Trung Châu.
Lưu Vũ Đồng và Lý Tư Thiền đều quyết định ở lại Lăng gia, chờ Lăng Hàn trở về. Thứ nhất, các nàng đã có tài nguyên tu luyện sung túc, thứ hai cũng vì bảo vệ Lăng gia, Lý Tư Thiền thì muốn phối chế linh đan giúp vợ chồng Lăng Đông Hành.
Ở dưới Lăng Hàn dạy dỗ, tiến bộ đan đạo của Lý Tư Thiền cực kỳ nhanh, hiện tại chỉ giới hạn ở cảnh giới, bằng không nàng đã có thể nhảy vào Đan Sư Huyền Cấp thượng phẩm.
Các nàng đi là sách lược đường cong cứu quốc, chỉ cần hầu hạ tốt cha mẹ chồng, chẳng lẽ còn sợ Lăng Hàn không thu các nàng?
Quảng Nguyên và Chu Vô Cửu cũng bị Lăng Hàn lưu lại bảo vệ Lăng gia, thiên phú võ đạo của bọn họ có hạn, muốn phá vào Sinh Hoa ít nhất phải tích lũy mười mấy năm, theo Lăng Hàn cũng không giúp đỡ được gì, không bằng ở lại Lăng gia hảo hảo tu luyện.
Sau mười mấy ngày, Lăng Hàn mang theo Hổ Nữu. . . Còn có Hách Liên Tầm Tuyết đi tới Cực Dương Thành.
Hải Nữu này thực sự là không cắt đuôi được a, dù Nhạc Hồng Thường đã làm nàng dao động đến bắt đầu gọi "nương", nhưng thật giống như nàng là chim nhỏ vừa sinh ra, nhìn thấy người đầu tiên là Lăng Hàn, liền nhận định Lăng Hàn.