- A…
Thì Minh phát sinh tiếng kêu thảm thiết, hắn đánh ra một kích của Nhật Nguyệt Cảnh, lập tức bị cấm chế ở đây nhằm vào, phốc phốc phốc, cả người đều là tiêu huyết, trong nháy mắt biến thành huyết nhân.
Bất quá, đau xót như thế cũng để hắn tỉnh thần lại, trợn mắt nhìn chòng chọc Lăng Hàn, tản mát ra sát khí.
Hắn muốn giết chết tên thiên tài này, tranh thủ tương lai cho hậu đại của mình.
- Chết!
Hắn tắm rửa tiên huyết, công kích về phía Lăng Hàn, Tinh Huyết thiêu đốt, đối kháng cấm chế, để hắn có đầy đủ lực lượng đi trấn áp Lăng Hàn.
Lăng Hàn lắc đầu, ngoại trừ chính hắn, không ai biết thể phách của hắn cường đại đến mức nào.
Lực lượng của Nhật Nguyệt Cảnh tiểu cực vị muốn giết chết hắn?
Không đủ!
Lăng Hàn xuất kiếm, Tiên Ma Kiếm nỡ rộ quang huy vô tận, chiến đấu với Thì Minh.
Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!
Thì Minh mỗi ra một chiêu đều có thể đánh bay Lăng Hàn, này là cảnh giới nghiền ép, nhưng Lăng Hàn tối đa chỉ phun vài ngụm máu, Thì Minh càng thảm hại hơn, bị cấm chế không ngừng đánh thương lục phủ ngũ tạng, Thần cốt kinh mạch.
Ba, đi tới chiêu thứ hai mươi, hắn đánh ra một quyền, nhưng cả cánh tay nổ tung, hóa thành huyết vũ, lực lượng của Nhật Nguyệt Cảnh quá mạnh mẽ, huyết vũ này cũng có lực sát thương cường đại.
Cốc Môn còn có mấy người đang đứng ở phụ cận, bị huyết vũ quét trúng, nhất thời bị đánh thành cái sàng, chỉ có một người may mắn sống sót, những người khác toàn bộ bị thuấn sát.
Thì Minh cũng đã nhập ma, hiện tại hắn chỉ có một ý niệm trong đầu, đó chính là đánh giết Lăng Hàn. Bởi vậy, hắn cũng mặc kệ thương thế trên người, chỉ nhìn chòng chọc Lăng Hàn cuồng oanh.
Ba, một cánh tay của hắn lại nổ tung, thành người không tay.
Hắn vẫn không có dừng "tay", hai chân kéo động, đá tới Lăng Hàn.
Ba, ba, không bao lâu, hai chân của Thì Minh cũng bạo thành huyết vũ, nhưng hắn thổi một hơi, thân thể bắn lên, lại đụng tới Lăng Hàn, bộ dáng không giết được ngươi thề không ngừng lại.
Lăng Hàn cũng thấy có chút trắc ẩn, người như vậy là nên thương cảm hay đáng trách đây?
Ba!
Không cần hắn xuất thủ, cấm chế đã đánh thân thể Thì Minh thành mảnh nhỏ, nhưng mắt hắn vẫn nhìn chòng chọc Lăng Hàn, muốn phát động một kích cuối cùng. Nhưng một kích cuối cùng này không thể phát sinh, bởi vì đầu của hắn cũng nổ thành mảnh nhỏ.
Nhật Nguyệt Cảnh có thể xưng là cường giả, lại rơi vào kệt cục chết không toàn thây.
Người còn sót lại của Cốc Môn sợ đến không thể khống chế, run run xoay người chạy, nơi này quá nguy hiểm, hắn muốn chạy về lối vào, đợi Tam Nguyên Thượng Nhân mở Bí Cảnh ra, hắn thực sự là một khắc cũng không muốn ở đây.
Lăng Hàn thu kiếm, lắc đầu, đi đến chỗ Thủy Nhạn Ngọc cùng Hồ Phỉ Vân.
Đạp ăn chơi trác táng mà nói, hắn còn có chút vui vẻ, tỷ như Cốc Hoang này, một ngày kia hắn đạp lên mặt đối phương, tâm tình nhất định sẽ rất khoan khoái. Nhưng Thì Minh lại để hắn có chút cảm khái, tâm tình có chút trầm trọng.
- Người như vậy không đáng đồng tình, nhưng không cần đi hận.
Lăng Hàn thu hồi tạp niệm, nhìn Thủy Nhạn Ngọc cùng Hồ Phỉ Vân cười cười nói:
- Đi thôi.
- Lăng Hàn, ngươi thật lợi hại!
Hồ Phỉ Vân cắn một trái hoa quả, mồm miệng không thanh nói. Trước đó Lăng Hàn ở trong loạn quân giết ra, nhìn mà nàng nhiệt huyết sôi trào, cực kỳ sùng bái Lăng Hàn.
- Còn phải nói!
Lăng Hàn cười ha ha, tâm tình không khỏi tốt lên một chút.
Ba người đi một lúc, đột nhiên Lăng Hàn dâng lên báo động, một kiếm đâm xuống dưới mặt đất.
Phốc!
Kiếm quang dật động, chiếu vào đại địa, nhất thời, trên mặt đất hiện ra từng vết rạn, rậm rạp như tơ nhện vậy.
- Dựa vào cả nhà ngươi, thiếu chút nữa đâm phá cúc hoa của sâm gia!
Chỉ thấy một bóng trắng từ dưới nền đất chui ra.
- Xem chân của đại gia ngươi!
Xoát, bạch ảnh kia liền bắn tới Lăng Hàn.
Gốc tiện sâm này!
Hắn thực sự là xuất quỷ nhập thần, muốn mai phục Lăng Hàn, nhưng không ngờ thần thức của Lăng Hàn cường đại, đánh lén không thành, bị Lăng Hàn đi đầu xuất thủ, thiếu chút nữa đâm trúng hắn.
Lăng Hàn triển khai Khoái Tự Kiếm Quyết, đâm tới lão sâm.
- Muốn giết sâm gia nhà ngươi, ngươi còn sớm một vạn năm!
Lão sâm quái khiếu, xuất thủ như điện, quy tắc hóa thành đao thương tiễn mâu, đánh tới Lăng Hàn.
- Lần trước không phải nói sớm tám trăm năm sao?
Lăng Hàn cười nói.
- A phi, đó là thực lực của sâm gia tăng trưởng!
Lão sâm một hồi lủi một hội độn, tốc độ nhanh kinh người.
Lăng Hàn hừ một tiếng nói:
- Còn không ngoan ngoãn đến trong bát, thì đừng trách ta không khách khí!
- Dám uy hiếp sâm gia, xem không đạp chết ngươi!
Lão sâm giận tím mặt, công kích càng dày đặc.
Lăng Hàn không khách khí nữa, oanh, trong cơ thể tuôn ra hỏa diễm cường đại, thần văn đan dệt.
- Dựa vào, sâm gia ghét nhất chính là hỏa!
Lão sâm kêu một tiếng, vội vã rút lui hơn mười trượng, rốt cục không xuất thủ nữa, mà đứng nghiêm, lộ ra vẻ sợ hãi với thần diễm.
Hắn chỉ có tốc độ nhanh mà thôi, băng sương, thần diễm oai đều có thể khắc chế hắn.
- Tiện sâm, ngươi lại tới làm chi?
Lăng Hàn hỏi.
Lão sâm đặt mông ngồi ở trên tảng đá, vén hai cái đùi, thể hiện một tư thái thập phần lãng tử, sau đó nói:
- Sâm gia muốn cho ngươi một cơ duyên.
Phốc, nghiêm trang đùa giỡn lưu manh sao?
Lăng Hàn cười nói:
- Nga, ngươi có thể cho ta cơ duyên gì? Lẽ nào định cống hiến thân thể ra? Vậy còn không mau đến trong bát đi.
- Phi phi phi, sâm gia không phải gay, ngươi đừng đánh chủ ý cúc hoa của sâm gia!
Lão sâm lập tức nhảy dựng lên.
Lăng Hàn lắc đầu, gốc tiện sâm này ở trong Bí Cảnh, rốt cuộc là làm sao dưỡng thành phẩm tính lưu manh như vậy?
Lưu manh cũng có trời sinh sao?
- Ngươi mang sâm gia ly khai Bí Cảnh, sâm gia sẽ cho ngươi chút thần dịch.
Lão sâm mở điều kiện.
- Ồ?
Lăng Hàn kinh ngạc nói.
- Đầu tiên, tại sao muốn ta mang ngươi ra ngoài? Ngươi không phải có hai chân sao?
- Nhân loại ngu xuẩn, ngươi không thấy bên ngoài có nhiều người như vậy bảo vệ sao, có mấy cái còn vô cùng mạnh mẽ, nếu như sâm gia ra ngoài, khẳng định bị bắt hầm canh ngay lập tức.
Lão nhân sâm nói.
- Ồ, ngươi lại biết bên ngoài có cường giả?
Lăng Hàn vỗ tay một cái nói.
- Hóa ra, thời điểm bí cảnh mở ra, ngươi cũng đã canh giữ ở cửa, là muốn rời đi, nhưng phát hiện có Tinh Thần cảnh thậm chí Hằng Hà Cảnh tọa trấn, ngươi liền sợ!
Dựa theo cái này mà nói.. . cây nhân sâm hèn hạ này có khả năng ở rất sớm liền nhìn chằm chằm hắn.
- Tuy công phu chạy trốn của sâm gia rất cao, nhưng đối với mấy tên cẩu nô tài ở bên ngoài vẫn tương đối sợ hãi.
Lão nhân sâm không giữ mồm giữ miệng.