Bốn người nam tử áo trắng hóa đá.
Bọn họ mở to mắt nhìn, hơn nữa còn không dám tin vào mắt mình.
Phong Kế Hành lại bị thương!
Tại sao lại như vậy?
Sắc mặt Phong Kế Hành âm trầm và mang theo lửa giận.
Hắn không nghĩ tới Lăng Hàn nắm giữ thần mang có uy lực mạnh như vậy, hắn là Chú Đỉnh đệ nhất nhân trong Bắc Thiên vực lại ăn thua thiệt trong cùng cảnh giới, hắn cảm thấy mình rất mất mặt.
Hắn thầm hận, nếu lúc ấy mình không lĩnh ngộ Liệt Dương Hàng Ma Côn, Đa Gia Phật lựa chọn người sẽ là hắn chứ không phải Lăng Hàn.
Theo Phong Kế Hành, là Lăng Hàn trộm đại cơ duyên của hắn.
Hiện tại, Lăng Hàn đánh ra thần mang có uy lực to lớn, nội tâm hắn càng cảm thấy khó chịu, có cảm giác tức giận khi bị người khác đánh cắp đồ của mình.
Hắn tân tân khổ khổ, suýt chút nữa đã vẫn lạc mới thu được một đạo tiên hà, nhưng Lăng Hàn thì sao?
Hắn không bỏ ra chút cố gắng nào đã có được ba đạo!
Không công bằng, tuyệt không công bằng!
Hắn hét lớn một tiếng, sau đó hắn xông lên muốn chém giết Lăng Hàn.
Oanh, hắn vận dụng một môn quyền thuật có uy lực bá đạo tuyệt luân, thậm chí còn mạnh hơn cả Thập Bát La Hán Thủ.
Lăng Hàn ứng đối dễ dàng, hắn khinh thường sử dụng thần mang ức hiếp đối thủ, hắn chỉ muốn thỏa thích phát huy chiến lực đấu với Phong Kế Hành.
Không thể không nói, Phong Kế Hành rất mạnh.
Hắn đối chọi gay gắt với Lăng Hàn, hầu như không rơi vào thế hạ phong, có đôi khi chém ra một kiếm chói mắt, Lăng Hàn suýt chút đã trúng chiêu.
Dường như hai người tạo thành ăn ý, cũng không sử dụng tới thần mang.
Chuyện này sẽ giúp Phong Kế Hành chiếm tiện nghi, bởi vậy hắn chắc chắn sẽ không đánh vỡ trước, hắn có thể hoàn toàn phát huy thực lực bản thân.
Càng đánh, Phong Kế Hành càng kiêng kị.
Phải biết, Lăng Hàn còn chưa sử dụng uy áp Tiên Đỉnh, một khi vận dụng chiêu này, chiến lực của hắn sẽ giảm mạnh, hoàn toàn không địch lại Lăng Hàn.
Tại sao lại có Tiên Đỉnh biến thái như vậy, ngay cả Tiên Đỉnh của hắn đã sử dụng vật chất thần tính tiến hóa cũng không thể ngăn cản nổi?
Không thể áp chế thì xem như xong, hắn còn không có tư cách đón đỡ, lúc này sẽ có bao nhiêu chênh lệch?
Cho nên, Lăng Hàn phải chết.
Phong Kế Hành đang chờ cơ hội bộc phát, đến lúc đó, sát chiêu mạnh nhất phối hợp thần mang oanh kích, Lăng Hàn sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, ngay cả cơ hội sử dụng Tiên Đỉnh cũng không có.
Oanh!
Hai đại thiên tài ngươi tới ta đi, chiến đấu kịch liệt không gì sánh được.
Rốt cuộc bốn người nam tử áo trắng cũng ngây người, đó chính là người có thể sánh ngang thiên tài Bắc Thiên vực Phong Kế Hành.
Buồn cười, bọn họ lúc trước còn khiêu khích và châm chọc Lăng Hàn, may mắn người ta đại nhân đại lượng nên không chấp nhặt với bọn họ, bằng không bọn họ đã nằm xuống tại nơi này.
Chính là lúc này!
Mi tâm của Phong Kế Hành vỡ ra, một ký hiệu tỏa sáng và áp chế Lăng Hàn, hắn không thể động đậy chút nào.
- Tất cả sẽ kết thúc!
Phong Kế Hành hừ một tiếng, tay phải vận dụng Thánh thuật, tay trái đánh ra một tia sáng, đó chính là thần mang.
Trong trạng thái như thế, Lăng Hàn không thể động đậy, nếu trúng hai kích mạnh như vậy, hắn có thể không chết hay sao?
Lúc này, Lăng Hàn tươi cười vui vẻ.
Cái gì!
Sâu trong nội tâm Phong Kế Hành sinh ra cảm giác không ổn, nhưng lại không nghĩ ra được không ổn ở điểm nào.
Oanh, năng lượng đáng sợ bộc phát và bao phủ toàn thân Lăng Hàn, trong nháy mắt đã đánh Lăng Hàn thành cặn bã.
- Ha ha ha!
Phong Kế Hành cười to, hắn còn tưởng rằng Lăng Hàn sẽ vận dụng đại chiêu nào đó.
Gia hỏa khó giải quyết đã chết rồi, chết trong tay mình, tương lai không ai có thể là đối thủ của hắn.
Nhưng mọi việc có dễ dàng như thế không?
Phong Kế Hành nghĩ một lát, trong đầu xuất hiện từng chi tiết.
Dường như có phần không thích hợp.
Bỗng nhiên hắn tỉnh ngộ, hắn xuất một chưởng cường đại, chỉ trong nháy mắt đã vượt qua Chú Đỉnh, đạt đến cấp bậc Sinh Đan, sau đó liên tục vượt qua và đạt tới cấp bậc Đại Đế.
Đây là ảo cảnh!
Hắn hét lớn một tiếng, lực lượng đột phá giới hạn, ảo cảnh bị đánh nát, hắn nhìn thấy Lăng Hàn đã xuất hiện trước mặt mình.
- Có vui mừng hay không? Có cảm thấy ngoài ý muốn hay không?
Lăng Hàn cười nói.
Phong Kế Hành hiểu ra, thời điểm Lăng Hàn bị áp chế, hắn cũng trúng ảo thuật của đối phương.
Ảo cảnh thật đáng sợ, không ngờ hắn đã trúng chiêu mà không biết.
Ồ!
Việc này sao mà tương tự với ảo cảnh trong Hắc Thiên miếu?
- Ngươi không chỉ đạt được ba đạo tiên hà. Ngươi đã chiếm được tiên hà ảo cảnh trong Hắc Thiên miếu!
Dù sao Phong Kế Hành cũng là siêu cấp thiên tài, hắn lập tức hiểu ra lý do.
- Phản ứng thật nhanh.
Lăng Hàn cũng không giấu diếm, hắn gật đầu.
Phong Kế Hành càng ghen ghét, thì ra Lăng Hàn đã sớm luyện hóa một đạo tiên hà trước khi Đa Gia Phật nhét cho hắn ba đạo tiên hà, hơn nữa uy lực của tiên hà còn rất mạnh.
Tiên hà có thể làm người ta trúng ảo thuật mà không biết, nếu Lăng Hàn muốn hắn chết thì hắn sẽ chết.
Cho nên, đừng nhìn thần mang không có lực sát thương gì, nó lại có thể phụ trợ chiến đấu, lại có thể gia tăng chiến lực của người khác gấp mười thậm chí gấp trăm lần.
- Vận khí của ngươi thật tốt!
Hắn cắn răng nói ra, nếu như có thể, hắn nguyện ý dùng thần mang của mình trao đổi với Lăng Hàn, thậm chí dùng mười đổi một thì hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Lăng Hàn cười ha ha:
- Người lương thiện sẽ gặp vận may.
Ngươi thiện lương?
Phong Kế Hành khinh thường, mặc dù hắn chưa gặp Lăng Hàn bao nhiêu lần nhưng hắn có thể khẳng định, gia hỏa này xấu bụng không gì sánh kịp, hoàn toàn không có chút quan hệ nào với hai chữ lương thiện.
Nhưng vận khí của người ta thật sự nghịch thiên, hắn có thể nói cái gì?
Hiển nhiên, hắn không thể xử lý Lăng Hàn, huyễn cảnh thần mang khó lòng phòng bị, không có cảnh giới áp chế thì không thể đối kháng.
Xèo, hắn xoay người rời đi, hắn quyết định cực kỳ quả quyết.
Thân pháp của hắn cực nhanh, hoàn toàn không kém Chỉ Xích Thiên Nhai của Lăng Hàn.
Lăng Hàn nghĩ nghĩ, hắn cũng không truy kích, mục tiêu của hắn là tiên hà ở nơi này, Phong Kế Hành chỉ là một khối đá mài dao của hắn mà thôi.
Hắn nhìn sang bốn người nam tử áo trắng, bốn người kia khiếp sợ.
- Các hạ, chúng ta có mắt không tròng, xin giơ cao đánh khẽ!
Mỹ nữ cao lên tiếng, nàng bày ra tư thái cực thấp.
Không thấp không được, ngay cả Phong Kế Hành cũng chạy, nàng sợ mình trúng độc thủ của Lăng Hàn, bọn họ có tư cách gì chống cự.
Nam tử áo trắng, nam tử áo xanh, mỹ nữ xinh xắn đều cúi đầu, tài nghệ không bằng người, trừ cúi đầu thì có thể làm gì?
Lăng Hàn tùy ý khoát tay, sau đó chậm rãi mang tất và giày vào.
Bốn người nam tử áo trắng rời đi, nhưng sau khi đi mấy bước, đột nhiên mỹ nữ cao quay người hỏi Lăng Hàn:
- Các hạ, có thể cho biết họ tên hay không?
Lăng Hàn nghĩ nghĩ, hắn nói ra tên của mình:
- Lăng Hàn.
Lăng Hàn.
Bốn người nam tử áo trắng lẩm bẩm, bọn họ biết, tương lai bên trong Bắc Thiên vực sẽ có một tân tú xuất hiện.
Người có thể làm cho Phong Kế Hành bỏ chạy đủ bài danh tốp mười trên tinh võng.