Tất cả mọi người ngây người.
Tình huống như thế nào?
Tại sao là Lâm Vân bị mời ra ngoài?
Đây chính là Đế tử, không cho mặt mũi như vậy?
Nhưng mà, trái lại cũng không có cái gì, chỉ là mời Đế tử đi ra ngoài, lại không có giết Đế tử, muốn nói Đế tộc lại bởi vậy mà động can qua, không tiếc một cái giá lớn giết vào Ám Vân Địa Ngục, chuyện này có ai tin tưởng?
Cường long không áp địa đầu xà, hiện tại Lâm Vân xem như cường long, cho nên hắn phải nằm xuống!
Nói đến thực lực, hắn chỉ là Chân Ngã cảnh mà thôi.
Lâm Vân cũng không nghĩ tới, gương mặt hắn đầy xấu hổ.
Khốn kiếp, ta đường đường Đế tử, là thế hệ bạch ngân, đi tới nơi nào ta cũng thành thượng khách, thậm chí hắn có đi hay không còn phải xem tâm tình, đã bao giờ bị đuổi ra khỏi cửa?
Còn thiên lý sao?
- Nguyên Binh, ngươi không nên hối hận!
Ánh mắt Lâm Vân sáng lên, chưa bao giờ sợ cái gì, tế hệ bạch ngân cộng thêm hắn là Đế tử, cho nên hắn rất kiêu ngạo, làm sao có thể cúi đầu?
Nguyên Binh hừ một tiếng, nói:
- Ngươi đang uy hiếp ta sao?
Lâm Vân có xuất thủ xúc động nhưng bị hắn ép trở về.
Đây chính là Ám Vân Địa Ngục, sau lưng đối phương càng có một tên cường giả Giáo Chủ đủ để trấn áp hắn.
Chỉ cần không đánh chết hoặc đánh tàn phế, Hỏa Vân Đế tộc sẽ vì hắn mà công pháp Ám Vân Địa Ngục sao?
Sẽ không!
Sự thật chứng minh, nơi này vô cùng quỷ dị, cho dù Thánh Nhân cầm Đế binh tới cũng không cách nào quét ngang, có đại khủng bố!
Chuyện này không kỳ quái, giữa thiên địa có hiểm địa, cho dù Đại Đế đi vào cũng phỉa cẩn thận, Thánh Nhân tăng thêm Đế binh cũng kém xa Đại Đế.
Cho nên, Hỏa Vân Đế tộc không thể nào bởi vì việc nhỏ mà phái cao thủ tiến vào, nếu như nói Giáo Chủ, Tôn Giả có tu vi cao nhất ở nơi này, như vậy sẽ có nguy cơ gặp tai họa bất ngờ càng cao, đây là lịch sử đã chứng minh.
Lâm Vân hít sâu một hơi, hắn xoay người rời đi.
- Chậm.
Nguyên Binh mở miệng.
Lâm Vân dừng lại, trên mặt hắn lộ ra vẻ cao ngạo.
Sợ rồi sao, hối hận đi.
- Nếu ngươi kính Lăng huynh một chén trà, bản thiếu cũng không để ý thưởng ngươi cơm ăn.
Chỉ nghe Nguyên Binh từ tốn nói.
Khốn kiếp!
Lâm Vân suýt chút nữa phun ra một ngụm máu tươi, hắn kính trà bồi tội với Lăng Hàn?
Cút mẹ mày đi!
Hắn giận dữ, hắn phẩy tay áo bỏ đi.
Nguyên Binh nhìn Lăng Hàn, hai người đều mỉm miệng, sau đó cười ha hả.
Nghe được tiếng cười của Lăng Hàn, Lâm Vân thật muốn quay người trở lại đánh nhau, nhưng xuất thủ ở Nguyên phủ tương đương với hắn khiêu khích Nguyên Hân Vinh, là bất kính với Huyết Nha Tôn Giả, dù hắn có thân phận Đế tử không chết được nhưng tội sống khó thoát.
Ta nhẫn, nhẫn!
Lâm Vân bóp bóp nắm tay, đây là nhục nhã hắn nhất định phải đòi lại.
Lăng Hàn, sa trường gặp!
- Cảm ơn.
Lăng Hàn gật đầu với Nguyên Binh, đối phương không cần phải so đo với Lâm Vân.
Nguyên Binh cười một tiếng:
- Bằng hữu, không phải sao?
Lăng Hàn cười ha ha:
- Không sai, bằng hữu.
Trước đó Nguyên Binh cũng đã nói, chỉ cần Lăng Hàn có thể cứu mẫu thân của hắn, hắn sẽ kết giao bằng hữu với Lăng Hàn, nhưng tình hữu nghị này với Lăng Hàn mà nói không tính là gì.
Lần này không giống, Nguyên Binh ủng hộ hắn cũng cần dũng khí rất lớn.
Mọi người nhìn nhau, “Kỳ thiếu” mang Lâm Vân tới càng xấu hổ.
Mà Lưu Diệu, hắn hết sức thất vọng.
Hắn vạn lần không ngờ, Nguyên Binh lại lựa chọn hỗ trợ Lăng Hàn, may mắn hắn không có nhảy ra làm thằng hề, nếu không, lúc này khẳng định sẽ bị Nguyên Binh chán ghét.
- Lâm Vân thực lực siêu phàm.
Nguyên Binh nghiêm túc nói:
- Ngươi cùng hắn sớm muộn gì cũng đánh nhau tại sa trường, ngươi có chắc chắn hay không?
Lăng Hàn cười cười:
- Ta rất chờ mong!
Thấy Lăng Hàn tự tin như vậy, Nguyên Binh cũng yên tâm.
Vốn cho rằng, tiếp theo sẽ dò xét hư thực trong Hắc Ám sa trường, nhưng vạn vạn không ngờ rằng vấn đề này có chút ngoài ý muốn
Không quá hai ngày, Nguyên Binh lại tìm Lăng Hàn.
- Ngươi nhận ra An thiếu sao?
Hắn hỏi.
- Cái gì An thiếu?
Lăng Hàn kinh ngạc nhìn Nguyên Binh, ngươi là nhị thế tổ đỉnh cấp, hiện tại còn gọi người khác là “thiếu”?
Nguyên Binh nhíu mày, hắn rất nghi hoặc:
- Tổ Ngõa An, cháu trai Huyết Nha Tôn Giả, bởi vì Huyết Nha đại nhân có mấy con trai bất thành khí, hết lần này tới lần khác Tổ Ngõa An có thiên phú võ đạo cực cao, cho nên hắn rất được Huyết Nha đại nhân yêu thích.
- Kỳ quái, nếu ngươi không nhận ra hắn, vì cái gì hắn chỉ tên ngươi bảo ta dẫn ngươi tới?
Lăng Hàn cười một tiếng:
- Đi xem là biết.
- Ân!
Nguyên Binh gật đầu, hắn là nhị thế tổ đỉnh cấp, nhưng Tổ Ngõa An lại là siêu cấp nhị thế tổ, bên trong Tử Vong thành không có người ngồi ngang hàng với hắn, hơn nữa, Nguyên Hân Vinh chính là thủ hạ của Huyết Nha Tôn Giả, đối ứng, Nguyên Binh cũng là tiểu đệ của Tổ Ngõa An.
- Lúc nào xuất phát?
Lăng Hàn hỏi.
- Ngươi không có việc gì, hiện tại đi.
- Được.
Hai người xuất phát, hắn đi tới nơi ở của Tổ Ngõa An.
Đây là cháu yêu của Huyết Nha Tôn Giả, nhưng cũng không có ở chung với Huyết Nha Tôn Giả, mà là một người ở bên ngoài, đại khái hắn không muốn bị người ta trông coi.
Đến cửa ra vào, thủ vệ thấy Nguyên Binh một lần thì tươi cười, cũng dẫn hai người đi vào.
Nơi này bố trí vô cùng tinh mỹ, ban công đình tạ, cái gì cần có đều có, nếu như không ngẩng đầu lên nhìn thì không nhận ra đây là Tử Vong thành.
Phủ đệ này rất lớn thậm chí còn lớn hơn Nguyên phủ một chút, sau khi đi một lúc lâu, bọn họ đi tới hoa viên, Tổ Ngõa An ở chỗ này.
Hai người tiến vào hoa viên, lúc này nhìn thấy trong đình có hai người đang uống rượu, rõ ràng nhìn thấy Lăng Hàn cùng Nguyên Binh nhưng lại làm như không thấy, cả hai đang kính rượu với nhau.
A?
Lăng Hàn và Nguyên Binh nhìn nhau, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, bởi vì hai người này có một là Lâm Vân!
Gia hỏa này thật có thủ đoạn, chỉ mấy ngày đã leo lên Tổ Ngõa An!
Đương nhiên, muốn Lâm Vân nói, khẳng định là Tổ Ngõa An trèo cao chính mình, hắn đường đường Đế tử, thế gian có ai đáng giá cho hắn trèo lên?
Ha ha, đây là trả thù sao?
- An thiếu!
Nguyên Binh lớn tiếng kêu lên, hắn không thể cứ đứng đó được.
Một người trẻ tuổi khác đặt chén rượu xuống, hắn nhìn thoáng qua Nguyên Binh và gật đầu:
- Thì ra là tiểu Binh.
Nói nhảm, không phải ngươi bảo tới ta tới hay sao, giả bộ như vừa mới biết rõ thì thú vị?
Lăng Hàn đánh giá Tổ Ngõa An một lần, Huyết Nha Tôn Giả là Yêu tộc, xuất thân từ Huyết Nha nhất tộc, bởi vậy, Tổ Ngõa An tự nhiên cũng kế thừa mạch, trên lưng của hắn mọc ra hai cánh màu đỏ, có hoa văn màu vàng kim mơ hồ phát sáng, lộ ra thần thái vô cùng bất phàm.
Trừ chuyện đó ra, hắn còn có cái đuôi dài, một đôi tai cũng là lông xù, giống như hắn là chó hoặc sói.
Hắn dùng thần thức truyền âm với Nguyên Binh, Nguyên Binh nói cho hắn biết, mẫu thân của Tổ Ngõa An chính là Lang tộc, thuộc về hỗn huyết.
Lăng Hàn giật mình, khó trách gia hỏa này còn sinh trưởng cái đuôi, tai lại lông xù.
Nguyên Binh chắp tay:
- Gặp qua An thiếu.
Tổ Ngõa An lại không để ý tới, hắn chỉ nhìn Lăng Hàn, khóe miệng còn nở nụ cười lạnh.
- Tới mang chén trà cho bản thiếu!