Vị Thánh Hoàng này thực lực sâu không lường được. Ở thế giới coi trọng thực lực này, quả thực đáng để hắn tôn kính.
Đương nhiên, tôn kính cũng không có nghĩa là kính nể, e sợ. Hắn tuyệt đối sẽ không sợ hãi bất cứ người nào.
Trần Phong Viêm bước đi thong thả vài bước, nói:
- Vốn chỉ dự định dạy ngươi một môn võ kỹ. Chỉ có điều, ngươi công lao lớn như vậy, chỉ truyền cho ngươi một môn vũ kỹ hình như có vẻ trẫm quá hẹp hòi.
Lăng Hàn da mặt thật dày, nói:
- Vậy bệ hạ có thể ban cho ta một ít bảo quả, tốt nhất là hệ sinh mạng.
Trần Phong Viêm liếc mắt nhìn hắn một cái, không khỏi bật cười:
- Ngươi thật đúng là hoàn toàn không có một chút khách khí nào.
- Bệ hạ rộng lượng, lòng chứa cả thiên hạ. Ta chỉ là nói thật về nhu cầu của mình.
Lăng Hàn nói.
Trần Phong Viêm lắc đầu:
- Con đường tu luyện, tốt nhất là tự mình đi. Không nên luôn nghĩ tới đường tắt. Hơn nữa, có đôi khi trải qua một ít đau khổ, nhận chút cản trở cũng có chỗ lợi.
Không cho thì không cho, còn muốn thuyết giáo một hồi.
Ở trong lòng Lăng Hàn thầm phỉ nhổ một câu, nhưng ngoài miệng đương nhiên sẽ không nói.
Trần Phong Viêm suy nghĩ một chút, nói:
- Được rồi, trẫm lại nói với ngươi con đường tu luyện.
A, ngươi không truyền võ kỹ?
Lăng Hàn đầu tiên là sửng sốt, nhưng cũng không thất vọng. Bởi vì nghe giọng nói của Trần Phong Viêm, chỉ truyền một môn võ kỹ là "lòng dạ hẹp hòi". Vậy con đường tu luyện hắn nói chắc hẳn là giá trị cao hơn so với một môn võ kỹ.
- Mời bệ hạ chỉ giáo.
Hắn cung kính nói.
Trần Phong Viêm chắp tay bước đi thong thả, nói:
- Trước tiên là nói về võ kỹ.
Hắn tiện tay chộp một cái. Trên tay hắn nhất thời có lửa mạnh cháy hừng hực bay lên. Hắn lại ấn một cái, lửa cháy mạnh biến mất. Thay vào đó lại là hàn băng. Lại một lần, toàn bộ bàn tay đều hóa thành kim loại.
Lăng Hàn kinh ngạc. Trong quá trình này, hắn cũng không phát hiện ra Trần Phong Viêm vận dụng bất kỳ võ kỹ nào. Hoặc nói, Trần Phong Viêm trước sau chỉ dùng một loại võ kỹ. Tại sao phải dẫn động hỏa diễm, không khí, thậm chí biến bàn tay thành kim loại?
- Muốn biết đây là vì sao?
Trần Phong Viêm cười nói.
Lăng Hàn gật đầu, nói:
- Muốn!
Mắt Trần Phong Viêm nhìn lên bầu trời, lo lắng nói:
- Trên thế giới này, ngoại trừ bí lực ra, còn có lực lượng khác. Những lực lượng này ở trình độ càng cao hơn, ngươi không có cách nào thông qua tu luyện đạt được. Ví dụ như ngọn lửa này, hàn băng này v.v.
- Vậy phải vận dụng thế nào?
Lăng Hàn hỏi. Hắn chỉ thấy qua Hồng Thiên Lượng vận dụng năng lượng thần bí màu đen nào đó.
Chỉ lấy lực lượng mà nói, loại năng lượng này cũng không cường đại. Nhưng nói đến tính phá hủy, năng lượng này lại khủng khiếp.
Trong đó còn có pháp khí, cũng không phải là lấy lực thủ thắng. Chỉ đánh ra năng lượng vốn có, lực phá hoại đã cực đáng sợ. Do đó đạt được hiệu quả xé rách phòng ngự.
- Niệm lực.
Trần Phong Viêm nói.
- Loại năng lượng cấp độ cao này chỉ có niệm lực có khả năng dẫn động.
Lăng Hàn a một chút. Hóa ra những năng lượng này là dựa vào niệm lực dẫn động?
Pháp khí này?
Trận văn trên pháp khí cũng có thể tạo được hiệu quả cùng loại? Không sai. Trận đạo cần lực tinh thần. Trận văn và trận đạo trên pháp khí là nhất mạch truyền lại.
- Ngươi có thể luyện đan, bày trận, nói rõ ngươi đã tu ra lực tinh thần, có đầy đủ cơ sở vận dụng loại năng lượng này.
Trần Phong Viêm tiếp tục nói.
- Chỉ có điều, phải vận dụng loại năng lượng này, ngươi cần phải nắm giữ đồ lục tương ứng.
- Năng lượng hỏa diễm, lại đối ứng với linh đồ hỏa diễm, năng lượng băng sương, đối ứng với linh đồ băng sương. Trẫm lại nắm giữ, cùng sở hữu 36 loại linh đồ. Nhưng số lượng năng lượng cấp độ cao tầng chắc hẳn không chỉ có như vậy.
- Ngươi cải tiến phương pháp luyện đan, phổ thế có công. Trẫm liền đặc biệt truyền cho ngươi hai tờ linh đồ. Ngươi quyết định hai loại nào?
Hắn thoáng phổ cập một chút cho Lăng Hàn, trong năng lượng cấp độ cao, có năng lượng cùng loại ngũ hành, cũng có hệ năng lượng lôi, còn có năng lượng thuần túy phá hủy, số lượng nhiều vượt ra khỏi hệ thống lực lượng trong thế giới Nguyên.
Lăng Hàn đương nhiên là muốn nắm giữ tất cả năng lượng. Nhưng hắn cũng biết lúc này điều này là không hiện thực. Suy tính một chút, sau đó hắn nói:
- Ta muốn học linh đồ kim và linh đồ thạch.
Trần Phong Viêm thoáng lộ ra một vẻ khen ngợi, nói:
- Năng lượng kim, sức mạnh vô địch, năng lượng thạch lại là thiên hướng phòng ngự. Một công một thủ, ngươi làm ra lựa chọn rất chính xác.
Để cho Lăng Hàn lựa chọn linh đồ, thật ra cũng là một loại thử thách.
Trần Phong Viêm vung tay phải lên. Trong tay hắn đã có thêm hai khối ngọc điệp. Cũng không có nhìn ra được hắn móc ra từ nơi nào.
Pháp khí không gian.
Ừ, hắn chính là đường đường Thánh Hoàng, có một cái pháp khí không gian cũng chỉ là bình thường.
- Dán ngọc điệp ở trên trán, lấy niệm lực dẫn động.
Trần Phong Viêm vừa nói, vừa đưa ngọc điệp tới.
Ách. Vốn tưởng rằng là đưa ngọc điệp cho mình. Nhìn bộ dáng này của Trần Phong Viêm, hiển nhiên là muốn thu trở về.
Được rồi.
Lăng Hàn dán ngọc điệp ở trên trán. Niệm lực vừa chạm vào, nhất thời trong đầu của hắn xuất hiện vô số ký hiệu. Hắn rõ ràng một cái cũng không nhận ra, nhưng hết lần này tới lần khác lại giống như có thể hiểu.
Đây là một loại phương pháp khai thông. Đối tượng khai thông chính là năng lượng cấp độ cao. Nhưng loại năng lượng này là thân thể sờ không tới, phải lấy niệm lực đi khai thông.
Nhất thời, trong đầu Lăng Hàn dâng lên vô số điều hiểu ra.
Lăng Hàn tham lam hấp thu những kiến thức này, biến nó thành của mình.
A, hóa ra là như vậy. A, hóa ra là như vậy.
Hắn nhắm hai mắt, nhưng lông mày cũng đang không ngừng nhăn lại.
Qua mấy giờ sau, hai mắt hắn bỗng nhiên mở ra.
- Tìm hiểu ra được bao nhiêu?
Trần Phong Viêm hỏi.
Trong lòng Lăng Hàn có chút cảm động. Vị này chính là Thánh Hoàng hiện nay, thực lực càng cường đại đến mức kinh thiên động địa. Nhưng bây giờ lại nguyện ý chờ hắn ở chỗ này để chỉ điểm. Phong độ như vậy lại có mấy người nắm giữ?
- Hẳn là có chút manh mối.
Hắn gật đầu, vươn tay ra. Trong thức hải, hồi tưởng lại linh đồ của kim. Niệm lực nhanh chóng vận chuyển, di chuyển ở trong khu vực bốn phía xung quanh.
Nhất thời, hắn phát hiện bốn phía xung quanh có nhiều vô số hạt căn bản tinh quang, đều là tản ra ánh sáng rực rỡ màu vàng. Thật ra có vài hạt căn bản phát ra ánh sáng màu vàng vô cùng sáng ngời. Có vài hạt lại vô cùng ảm đạm.