Nếu như là trước đây, Quận Thành nhất định sẽ không quản mọi chuyện mà lao thẳng vào cô ấy. Nhưng từ khi biết được sự thật từ miệng mẹ ruột mình còn có cả Tịch Ly, anh liền cảm thấy vô cùng chán ghét Tịch Nhuệ. Trong lòng anh bây giờ đã khẳng định cô ta chính là một kẻ dối trá, cho nên bất luận Tịch Nhuệ có làm gì cũng không thể đem đến được cho anh cảm giác an tâm cùng tin tưởng, trái lại lại chỉ khiến quân Thành cảm giác cô ta thật giả tạo, thật trêu ngươi. “Em không được phép vào sao? Trước đây anh từng nói em có thể tự do ra vào mọi căn phòng trong căn nhà mà?”
Tịch Nhuệ đặt cà phê xuống bàn, mím mím môi để tỏ ra ủy khuất, cô ta không vừa lòng khi Quân Thành cứ lạnh nhạt với cô ta trong suốt thời gian qua.
Tịch Nhuệ ra sức lấy lòng anh, tiến tới ngồi vào lòng Quận Thành, cạ cạ bộ ngực lớn vào người anh, dây áo ngủ không biết là vô ý hay hữu ý mà trượt xuống khỏi đôi vai trắng ngần, càng làm cho người nam nhân đối diện với cô ta có thể thấy được bộ ngược no đủ. “Không phải anh đã nói với em là đổi mùi nước hoa đi rồi sao?” Đôi mày kiếm của Quân Thành chau chặt, mùi nước hoa nồng nặc trên người cô ta kích thích khứu giác anh, làm cho anh thấy vô cùng khó chịu.
Vốn là tâm tình vẫn đang có chút vui vẻ, nhưng chỉ số cảm xúc của Tịch Nhuệ chính là vì câu nói này của Quân Thành mà bị đánh xuống số âm. "Anh không thích mùi hương này hay sao?” Tay Tịch Nhuệ nắm chặt, móng tay sắc nhọn ghim vào lòng bàn tay khiến cho da tay cô ta
gần như muốn rách toác. Đột nhiên Tịch Nhuệ kích động đẩy anh ra, sau đó đứng lên hét cao giọng: “Anh là đồ khốn kiếp. Ở bên cạnh tôi mà còn dám nghĩ đến cô ta? Tôi nói cho anh biết, anh sẽ không có được ở đâu. Dù sớm hay muộn ả cũng sẽ chủ động rời xa anh, sẽ vĩnh viễn chán ghét anh. Anh sẽ không có cơ hội gặp lại ả nữa đâu. Vì nhất định á sẽ chết”
Cô ta nhớ lại trước đây anh từng bảo mình chuyển qua sử dụng hương hoa nhài. Chỉ có kẻ ngu mới không biết đó là loại hương thơm đặc trưng mà Tịch Ly hay dùng nhất. Cho nên Tịch Nhuệ kích động mà gầm lên, âm thanh chí chóe giống như một con thú hoang bị thương đang kêu loạn.
Quân Thành bị một loạt câu nói của cô ta làm cho sững sờ cùng choáng váng. Anh thật không thể ngờ, tâm tư cô ta lại thâm sâu như vậy.
Quận Thành nện từng bước chân dồn dập về phía cô ta, sau đó nhắm chính xác cái cằm nhỏ của cô ta mà nâng lên: “Nói, cô lại định bày ra cái trò gì?” Thật tâm Quận Thành đang vô cùng hoang mang, anh chưa từng nói với cô ta chuyện anh đã vừa gặp qua Tịch Ly, càng thêm kích động khi cô ta dám khẳng định Tịch Ly sẽ phải chết.
"Ha ha ha."
Tịch Nhuệ đột nhiên hất tay anh ra rồi ôm bụng cười lớn. Cô ta đổi thế chử chống nâng cằm Quân Thành lên, sau đó âm thanh lạnh lẽo nói: “Muốn biết tôi định làm cái gì, hả? Làm cái gì, tôi cũng sẽ không có nói cho anh. Nhưng tốt hơn là anh nên chuẩn bị tinh thần bởi vì anh sẽ không có cơ hội để gặp lại cô ta lần nữa đâu, anh hiểu chứ?”
Tịch Nhuệ nói rồi buông tay anh ra khỏi cằm anh, để lại một mình Quận Thành chậm chạp tiêu hóa những lời cô ta vừa nói.
Tịch Nhuệ đang tận hưởng cảm giác đắc thắng tiêu sái định rời đi, nhưng khoảnh khắc tay cô ta vừa chạm vào tay nắm cửa, mái tóc dài liền bị một lực đạo kéo lại, giật mạnh về đằng sau làm cho cô ta đau điếng người mà hét lớn:
"A!"
“Tiện phụ!” Quân Thành ẩn cô ta xuống sàn, quá trình hai người vật lộn đấu đá với nhau quả thực là
tạo ra âm thanh không nhỏ.
Quản gia tỉnh dậy uống nước, vừa vặn nghe tiếng âm thanh cãi cọ liền lật đật chạy lên
phòng, khung cảnh hỗn độn trước mắt thật là làm ông chết khiếp.
Trên sàn vương vãi giấy tờ, thiếu gia nhà ông đang cùng với cô tình nhân kia tóc tai bù xù,
mặt ai cũng đỏ gay đỏ gắt không ngừng mắng nhiếc lẫn nhau. “Nếu như không chịu ngoan ngoãn khai ra kế hoạch của mình, cô đừng mong hôm nay có thể lành lặn rời khỏi đây”
“Tôi phi” Tịch Nhuệ phun nước miếng, nhếch mép khinh bỉ nhìn Quân Thành.