“Còn về chuyện kết hôn của chúng ta.” “Tịch Nhuệ!” Vừa nghe Tịch Nhuệ nhắc tới chuyện kết hôn, âm giọng anh liền trở nên băng lãnh. “Không phải anh đã nói là tạm thời đừng nhắc tới chuyện này nữa rồi sao?” Quân Thành có chút gay gắt nói. Tịch Nhuệ bị anh quở trách liền cảm thấy không cam lòng, cô ta cũng đâu có làm cái gì sai đâu mà bị anh nói bằng cái giọng như vậy chứ? “Nhưng kết hôn sớm một chút không phải cũng tốt sao? Chúng ta đã ở bên nhau lâu như vậy” Tịch Nhuệ không bằng lòng với thái độ của anh liền lên tiếng. “Em nên hiểu anh. Anh sẽ không nhắc lại một vấn đề nhỏ đến hai lần” Vấn đề nhỏ sao? Quân Thành vậy mà lại cư nhiên cho rằng việc kết hôn với cô là vấn đề nhỏ hả? Tịch Nhuệ tức đến mức trào nước mắt, những hạt châu trong suốt từ khóe mắt rơi ra. Quân Thành nhìn Tịch Nhuệ, dù sao đã ở bên nhau lâu như vậy, sự thật ân nhân thật sự của anh là ai, anh chưa thể xác minh trong tình hình hiện tại. Nhưng anh cũng không nỡ lòng nào nhìn cô ấy khóc, liền tiến tới lau đi nước mắt trên gương mặt Tịch Nhuệ: “Thật xin lỗi em”
“Thật xin lỗi, là do anh không tốt, đã nặng lời với em”
Quân Thành áp tay lên tại trái của Tịch Nhuệ, giọng anh trầm trầm nghe vô cùng điểm tĩnh.
Tịch Nhuệ mặc dù ấm ức như cô ta cũng là người rất biết thức thời. Mấy ngày nay Quân Thành có vẻ đã rất mệt mỏi rồi nên cô ta cũng không tiện kì kèo đôi co mà làm khó anh thêm nữa.
“Em không muốn chuyện này lại tiếp diễn lần thứ hai. Anh hãy hứa với em là sẽ không làm như vậy nữa đi, được chứ?” Quân Thành nghe cô ta nói vậy, anh do dự một lúc rồi cũng chấp thuận gật đầu. Thật ra trong lòng anh bây giờ đang vô cùng bấn loạn. Quân Thành chỉ muốn trực tiếp hỏi cô ta rằng: “Em thật sự có phải là người cứu anh không?” nhưng anh không làm được.
Dù sao Quân Thành cũng đã sống trong tư tưởng Tịch Nhuệ là ân nhân cứu mạng của anh từ lâu lắm rồi, cho nên ngay bây giờ dù có hoài nghi thêm đi chăng nữa anh cũng không muốn tạo áp lực cho cô ấy. Vì nếu như mẹ anh nói sai, nếu như Tịch Ly không phải là người cứu anh mà Tịch Nhuệ mới chính là ân nhân đã cứu mạng Quân Thành thì anh nhất định sẽ hận mình đến chết vì làm tổn thương Tịch Nhuệ mất. “Được, anh hứa với em. Quận Thành hào phóng ban cho Tịch Nhuệ một lời hứa. Những lời hứa ấy chỉ là qua loa, anh căn bản chưa từng suy nghĩ kĩ qua trước khi trả lời.
Trong khoảnh khắc yên lặng kia, thật ra điều mà anh nghĩ tới là một việc khác. Anh đang
nghĩ tới việc... Ngày mai mình sẽ được gặp mặt Tịch Ly. “Em đã hẹn Quân Thành ngày mai sẽ gặp mặt” “Cho nên?”
Song song cùng lúc đó, tại biệt thự Lạc Gia, trong phòng ngủ riêng, Lạc Anh và Tịch Ly đang có một cuộc cãi vã. Mà lí do của cuộc tranh cãi này cũng vô cùng buồn cười, Lạc Anh vậy mà lại tức giận với Tịch Ly chỉ vì một việc mà anh đã sớm biết. “Em sẽ đến gặp anh ấy. Dù sao cũng nên gặp mặt nhau, nói chuyện rõ ràng để dứt điểm mọi chuyện trong một lần sẽ tốt hơn” Tịch Ly nghiêm túc nói. “Anh ấy? Nghe thân mật quá nhỉ?”
Mùi giấm chua bốc lên nồng nặc, Lạc Anh quay lưng lại với cô mà chui đầu vào trong chăn.
“Lạc Anh, anh đi ngủ đấy à?”
Tịch Ly thấy anh có biểu hiện giận dỗi liền cất giọng nhẹ như nước mà lay lay bả vai anh.
“Hứ!”
Lạc Anh né tránh cánh tay cô, quay ngoắt người đi một cái. Anh đây là đang làm trò gì vậy? Tịch Ly có chút bất mãn chau mày. Rốt cuộc trong mối quan hệ này, ai mới là bạn trai còn ai mới là bạn gái? Cô thì coi anh là bạn trai rồi, nhưng có vẻ Lạc Anh cho mình đang trong vai “bạn gái” thì phải, dựa vào đâu mà hở ra một tí là lại giận dỗi cô? Nói cho anh biết, anh không phải là công chúa, cô sẽ không rộng lượng hết lần này đến lần khác an ủi anh đâu nhé.
“Vậy anh cứ ngủ đi, em trở về phòng mình ngủ”. Tịch Ly nói rồi chân đất đi xuống giường, cứ hướng thẳng về phía cửa một đi khoảnh ngoảnh lại.
“Em quay lại đây ngay cho anh”
Cái anh công chúa” tưởng chường như đã ngủ kia bất giờ bỗng nhiên lại thức giấc, lại còn lớn tiếng mà ra lệnh cho cô.
Nhưng Tịch Ly không muốn chiều hư anh, cô cứ như vậy mà đi thẳng về phía cửa, cho tới
khi tay cô chạm vào tay nắm cửa, Lạc Anh mới bơm thêm cho cô một câu:
“Em không phải là hoàng tử của anh. Em là đồ vô lương tâm, đồ độc ác”
Giọng Lạc Anh run run, nghe giống như một cô gái nhỏ với chất giọng “men lì” đang cực kì giận dỗi.
“Cái gì cơ?” Tịch Ly không kịp suy nghĩ mà trực tiếp bày tỏ sự hoang mang của mình với câu nói của Lạc Anh.
Không phải chứ? Anh vậy mà thật sự con mình là công chúa, còn cho cô là hoàng tử của anh sao?