Còn có cả thím Cố, có phải bà ấy đang nói dối hay không?
Tịch Ly yên lặng một lúc lâu, sau đó cô hít một hơi sâu, đứng lên muốn đi lên trên tầng để
nghỉ. Nhưng khoảnh khắc thấy cô hướng người về phía cầu thang dẫn lên tầng hai mà định đi, Cố Hải liền trở nên gấp gáp, nhanh chóng tới ngăn chặn cô lại: “Thiếu phu nhân. Cô có cảm thấy đói không? Tôi vừa mới làm xong một món ăn mới. hi
vọng cô sẽ thử”
“Món mới sao?” Tịch Ly hơi chau mày, nghiêng đầu quan sát biểu cảm của Cố Hải. Sau một khoảng thời gian chung sống, cô biết Cố Hải không phải là người hay nói dối, càng không phải là loại người giỏi nói dối. Cho nên khi quan sát đôi mắt bà, nỗi nghi hoặc trong cô
càng lớn hơn.
Theo như có biết khi con người ta nói dối thì sẽ thường hay đảo mắt láo liên, mà hành động
của Cố Hải hiện tại đang chính là như vậy. "Thím Cố” Tịch Ly ngay lập tức đổi giọng, thanh âm có chút cứng ngắc nhìn Cố Hải. “Cháu có một chút đồ đang để ở trên lầu. Ngay bây giờ cháu đang cần dùng đến nó, cháu cần lấy gấp món đồ đó”. Tịch Ly cũng không thể yêu cầu quá đáng báo Cổ Hải trảnh ra, cho nên cô nhanh trí đặt ra một yêu cầu khác.
Cố Hải nhìn vào đôi mắt kiên định của cô, thấy cô vẫn duy trì quyết tâm muốn lên lầu, nhưng hiện tại bà không thể để cho cô lên đó được.
Cố Hải cười gượng gạo, thanh âm nhẹ nhàng giống như đang dỗ ngọt Tịch Ly: “Cô cần lấy gì sao? Thân thể cô hiện tại đang không tốt, đi đứng khá khó khăn. Cho nên nếu cần gì thì cô cứ nói, tôi sẽ lên lầu lấy thay cô” “Cảm ơn thím” Tịch Ly mỉm cười nhìn Cố Hải rồi vờ quay lưng đi. Ngay khi Cố Hải vừa thở phào vì đã thuyết phục được cô thì bỗng Tịch Ly lao vụt qua người bà rồi chạy lên trên lầu. Mỗi bước chạy cơ thể cô đều đau nhức tựa như có một chiếc xe tải nặng cán qua, nhưng giác quan thứ sáu của cô bảo cô hãy tăng tốc lên, bên trên lầu nhất dịnh đang có chuyện.
“Thiếu phu nhân” Cố Hải hốt hoảng nhìn Tịch Ly vừa lướt qua người mình, ngay lập tức bà liền bám lấy thanh vịn cầu thang mà chạy lên theo cô.
Tịch Ly đi đến trước cửa phòng, cô muốn mở cửa ra những phát hiện cửa đã mở sẵn rồi, hoàn toàn không có đóng.
Khoảnh khắc đẩy cửa ra, Tịch Ly như chết lặng. Lạc Anh đang ở trên người Cổ Hy mà luận động, còn Cổ Hy không ngừng phát ra những âm thanh kiều mị.
Hai người họ ân ái với nhau, hoàn toàn coi Tịch Ly như không khí, khiến cho cô thật sự chết
lặng người.
Thím Cố chạy lên phòng, vừa đứng lúc thấy Tịch Ly đang đứng yên trước cửa, hai mắt mở to, tay cô đang đặt yên trên tay nắm cửa. Thím Cố chạy về phía trước kéo Tịch Ly ra, sau đó đóng cửa lại, không muốn cho cô thấy
được những gì đang diễn ra. “Thiếu phu nhân.” “Đừng gọi cháu là thiếu phu nhân” Tịch Ly bất ngờ thét lớn, kinh động đến cả hai con người đang mây mưa trong phòng. Cố Hải muốn tiến lên phía trước để vỗ về cô, nhưng khoảnh khắc nhìn vào gương mặt cô, ánh mắt bị thương chưa từng thấy đó của cô khiến cho bà cả đời này cũng khó mà quên được: “Tại sao lại giấu cháu? Mọi người cảm thấy lừa dối cháu là chuyện tốt lắm sao?”