“Đúng, là thiếu gia” Cố Hải gật đầu rồi quay sang nhìn Cố Hy:
“Cố tiểu thư, cô đừng càn quấy nữa. Ban nãy thiếu gia cũng đã nói rõ rồi. Nếu như có còn không chịu đi, không chỉ có cô mà người làm tôi tớ như chúng tôi cũng đều sẽ thảm”
Bà nói rồi nắm lấy chiếc vali trong tay Cố Hy kéo ra ngoài. Chị Lan cùng mấy người làm vườn khác thấy vậy cũng xúm xụm lại giúp thím Cố một tay để kéo cô ta ra ngoài.
“Đồ đầu heo”
Mộ Tuyết Dung mắng một tiếng lớn rồi bước từng bước chân gấp gáp lên trên lầu. Vừa đẩy cửa phòng ra liền bắt gặp Lạc Anh đang ngồi bó gối, xung quanh anh còn có vài vỏ chai rượu ngoại, giống như chỉ vừa mới bắt đầu uống rượu thôi. Lạc Phu Nhân đi về phía trước, khung cảnh lộn xộn trước mắt không khỏi khiến cho lòng
bà thấy bực bội cho nên bà liền đưa chân ra đá văng đi mấy cái vỏ chai rượu rỗng trên sàn
rồi nắm lấy đầu Lạc Anh:
“Thằng nhóc đầu heo này. Giờ này mà con còn có tâm tình ngồi đây uống rượu hả? Con
có phải là bị con hồ ly tinh kia “chơi” đến ngu rồi hay không?”
Một màn “mẹ con tâm tình” này thật sự khiến cho người ta được mở mang tầm mắt.
Ai mà ngờ được một Lạc Phu Nhân bình thường luôn cao quý nhẹ nhàng trong mắt người ngoài hiện tại lại đang tay đôi đấu khẩu với con trai. Hơn nữa còn có vẻ như bà mới đang là người chiếm ưu thế.
Lạc Anh nghe âm thanh của Mộ Tuyết Dung vang lên bên tại mình, anh mới dừng việc uống rượu lại mà ngẩng đầu lên. Vì đã uống đến hơn vài chai rượu nên mặt Lạc Anh lúc
này có chút đỏ, trong mắt hằn lên vài tia máu, nhưng vẻ nhoài hoang dã cũng không giấu
được vẻ bức bối cùng bất lực hiện tại trên mặt anh.
“Mẹ. Mẹ lên đây làm gì?”
Không phải là đã nói sẽ không quan tâm đến anh nữa sao? Tại sao bây giờ lại có mặt ở
đây chứ?
Lạc Phu Nhân nhìn con trai đang sa sút tinh thần, liền ngay lập tức giật lấy chai rượu đang uống dở trong tay anh, âm thanh cực kì không dễ chịu nói: “Bây giờ con ngồi đây bày ra bộ dạng bất lực này để ai xem? Dựa bào bộ dạng này của con mà đòi Tịch Ly quay lại, chi bằng con trùm chăn mà đi ngủ rồi mơ đi cho nhanh chóng” “Cô ấy... Thật sự đã nhìn thấy rồi sao?” Lạc Anh ngước đầu lên, ánh mắt anh như vô hồn, có chút chới với bên trong đó. Lạc Phu Nhận thấy Lạc Anh suy sụp, bà cũng ý thức được hành động vừa rồi của mình hơi quá quắt nên liền thu liễn lại, hạ giọng xuống nhẹ nhàng nói với Lạc Anh: “Theo như những gì thím Cố nói thì là như thế. Cho nên quan trọng trước mắt chính là con
phải tìm ra cho bằng được chỗ ở của Tịch Ly. Tiếp theo đó thì mới có thể tính đến những chuyện khác” Lạc Anh ngồi yên lặng một hồi lâu, sau đó anh mới loạng choạng đứng lên, lững thững đi
ra khỏi phòng.
Việc tìm kiếm Tịch Ly mà nói, đối với anh quả thực chẳng khó khăn. Bởi vì trên máy cô,
anh có bật chức năng định vị..
Lạc Anh gọi điện cho trợ lý, gọi anh ta tới đón mình rồi thay một bộ đồ thể thao thoải mái, theo định vị trên điện thoại mà tìm tới vị trí hiện tại của Tịch Ly.
Trợ lý Diêu nhìn Lạc Anh thất thần, cảm thấy thần sắc anh không tốt lắm, còn ngửi được mùi rượu nồng nặc lúc tới đón anh nên không nhịn được mà cất tiếng hỏi: “Chủ tịch. Có chuyện gì xảy ra sao? Trông anh không được khoẻ” “Rõ ràng đến thế sao?”
Lạc Anh nhìn đôi mắt Diêu Tấn qua gương chiếu hậu trong xe, có chút mệt mỏi nói.
“Cũng không hẳn rõ ràng. Chỉ là hôm nay tác phong của anh rất khác với mọi hôm”
“Vợ tôi bỏ nhà đi bụi rồi.”
Dù sao cũng là chỗ quen biết lâu năm, nên Lạc Anh cũng không ngại kể rõ câu chuyện cho Diêu Tấn biết.
ẮC!
Diêu Tấn nghe xong quả thật shock đến mức sắp làm chệch cả tay lái xe.
Trong ấn tượng của anh, Tịch Ly có vẻ là một cô gái truyền thống trông có vẻ như rất hiền
lành cùng ngoan ngoãn. Tuýp người như cô vậy mà lại biết mấy chữ bỏ nhà đi bụi được viết
thế nào sao?
“Làm... Làm sao có thế?”
“Cũng phải. Cậu tới người yêu còn chưa có, làm sao biết chuyện vợ chồng nên giải quyết
như thế nào?
Nhịn!
Diều Tấn lẩm nhẩm chín trăm chín mươi chín chữ nhịn ở trong lòng. Xem ra sự quan tâm
của anh ta dành cho Lạc Anh là thừa thãi, tâm trạng của anh xem ra vẫn còn vô cùng tốt, vẫn còn dư sức để cà khịa người ta. Xe lái đi gần ba tiếng thì cũng tới được nơi Tịch Ly đang ở. Lạc Anh thấy khách sạn trước mắt, khoé môi khẽ nâng lên. Đây là địa bàn của bạn anh, cho nên việc tra ra thông tin cô có thật sự đang ở đây hay không cũng không phải là điều gì khó khăn cho lắm.
Lạc Anh bước xuống xe rồi đến trước cửa khách sạn. Anh nhấn máy gọi một cuộc điện thoại, rất nhanh sau đó đầu dây bên kia đã nhấc máy.
Mà trùng hợp lúc này, Cổ Huệ cùng Alan đã dắt tay nhau xuống đến sảnh. Tâm tình vốn
còn đang vui vẻ khi ở cạnh Alan, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy người đang đứng trước khách sạn là ai, cặp mày của Cố Huệ khẽ chau, khoé môi hơi giật giật rồi miệng chửi một cầu:
“Còn mẹ nó, cái tên tra nam này”
Tra nam?